Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/30

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 28 —

lệnh Tông lên Bắc nói rõ mọi việc với Thì-Nhậm và bảo Thì-Nhậm sai người cất lẻn lên vùng Lạng-sơn mua cho ít ngựa hồng đực, để dùng về việc quân-bị. Thì-Nhậm giật mình và nói:

— Thế-tử là vị trừ-nhị của nước nhà, nước là nước của thế-tử, lo gì mất ngôi mà phải làm đến việc ấy? Đây chắc do bọn tiểu-nhân xui giục, thế-tử trẻ tuổi nóng tính, không biết nghĩ kỹ, nên mới nghe họ. Nhưng Nhà Chúa là người minh-sát, thế nào mà giấu được ngài? Chỉ sợ rồi đây sẽ có vạ lớn xẩy đến, bọn tiểu-nhân đó không còn chỗ nào mà trốn cho thoát.

Lập-tức Thì-Nhậm sang dinh Khắc-Tuân kể hết tình đầu và khuyên Khắc-Tuân hỏa-tốc về kinh can gián thế-tử thôi hẳn việc đó, để ngăn tai-vạ sau này. Khắc-Tuân không nghe mà rằng:

— Tôi với quan-lớn chỉ biết những việc tuần-phòng, khám-xét. Ngoài ra, không can gì đến chúng mình, chẳng cần nói tới làm chi.

Thì-Nhậm thở dài trở ra.

Cách mấy hôm sau, quả-nhiên thấy có lệnh đòi. Khắc-Tuân và Thì-Nhậm vội-vàng cùng đi. Tới kinh, trấn-thủ Nguyễn Khản và