Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/32

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 30 —

Khắc-Tuân nhặt mấy mảnh giấy đi ra, cuống-quít sợ hãi, không biết đi đường nào

Nguyễn Khản lúc ấy càng lo, cũng muốn dãi bày, nhưng không dám nói với Sâm. Hai người bèn cùng nói với Thì-Nhậm:

— Chúng tôi ở ngôi trọng-yếu, bị tiếng dèm pha đã nhiều, dù có nói gì, Chúa cũng không tin. Ngài nên đem những điều của ngài nghe được làm một tờ khải, đổ tội cho bọn quần-tiểu, may ra chúng tôi khỏi oan, thế-tử cũng được vô-sự.

Thì-Nhậm bất đắc-dĩ cũng làm theo ý hai người. Chẳng ngờ Sâm xem tờ khải, lại càng giận dữ và nói:

— Đúng như người ta đã nói, không sai chút nào.

Tức-thì Sâm sai Thì-Nhậm và bọn quan-thị là Ngạn-triều hầu. Đường-trung-hầu, Án-trung-hầu cùng tra án đó. Thì-Nhậm và các quan-thị cũng định tìm cách gỡ tội cho bọn Khắc Tuân, chẳng may vì ở nhà có tang[1] Thì-Nhậm phải bỏ quan về. Sâm bèn giao cho viên


  1. Tức là tang Ngô Thì-Sỹ, cha Ngô Thì-Nhậm. Có sách nói rằng: Vì Thì-Nhậm tố-giác công việc của bọn Khắc-Tuân Thì-Sỹ giận con, liền uống thuốc độc mà chết.