Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/346

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 344 —

Khi Nho mới được tin ấy, liền vào hầu Sán. Sán bảo Nho rằng:

— Nước địch đè lấn, tin báo ngoài biên đương gấp. Ngày nay chỉ biết ra đi, chưa biết có trở về không. Tôi là đại-thần, nghĩa phải như thế, sống thác không cần tính đến. Ông mới làm quan, ngôi chức còn thấp, lại có mẹ già trong nhà. Trung hiếu không thể được cả đôi đường, ông hãy thử nghĩ cho kỹ.

Nho đáp:

— Tướng công chịu ơn dầy của nước, tôi thì chịu sự tri-ngộ của tướng-công... Đại-thần vì nước gánh việc, kẻ sĩ vì người tri-kỷ mà chết, đều là nghĩa nên như thế. Ngoài ra tôi không biết có sự gì khác.

Sán mừng mà rằng:

— Hùng lắm! Kẻ sĩ như vậy, đáng gọi là « đạt ».

Rồi Sán đưa Nho vào ra mắt vua.

Hoàng-thượng cho Nho lạy ở nội-điện và hỏi:

— Ngươi đã ôm-ấp kinh-học, từng trải việc đời, theo ý ngươi, chuyến đi này ra sao?