Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/368

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 366 —

Hoàng-thượng thấy Bồng vốn vẫn có lòng kính thuận, không muốn đánh y. Vả lại bụng ngài thật vẫn ghét Chỉnh, sợ Chỉnh đắc-chí sẽ thành cái thế lấn-bức, nhưng mà khó nói ra lời, ngài bèn sai viên Nội-hàn Vũ Chinh ra bảo Chỉnh rằng:

— Họ Trịnh nhiều đời đã có công lớn nếu để họ ấy tuyệt tự như Tử-Văn nước Sở ngày xưa, thì còn lấy gì khuyến-khích người thiện? Bất-nhược hãy làm lời dụ bảo rõ cho hắn các đường họa-phúc để hắn tự-liệu. Nếu hắn cứ mê không tỉnh, sẽ kéo quân đánh. Ta cứ giữ niềm trung hậu, để cho hắn không nói vào đâu được. Như thế há chẳng hơn sao?

Chỉnh không nghe và nói:

— Nếu tôi không đề binh ra, cái việc Trọng-Tế giúp Chúa được thành xem hắn có hậu với hoàng-thượng không? Anh-hùng làm việc, há lại theo cái nhân-đức của đàn bà!

Rồi Chỉnh cố xin ra quân. Hoàng-thượng bất đắc dĩ cũng phải bằng lòng.

Chỉnh đốc đại-quân qua sông, thuyền-bè chật cả mặt sông, thanh thế thật là lẫm-liệt đáng sợ.