Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/390

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 388 —

thượng như đứa trẻ con, soay tả soay hữu không kiêng sợ gì. Bụng Chỉnh lúc ấy chỉ sợ có Bắc-bình-vương mà thôi, Chỉnh từng nói riêng với người thân rằng:

— Bắc-bình-vương tuy là một tay hùng-kiệt ở Nam-hà, ta cũng không thua gì hắn, Hắn quỉ quyệt hơn ta, nhưng ta khôn-ngoan hơn hắn. Năm trước ta đã cộng-sự với hắn, nay hãy nhường hắn một nước. Đợi đến khi nào trong nước tạm yên, có thể chuyên lo về việc phương Nam, khi ấy ta sẽ đi họp với hắn một trường binh-mã, lúc đó, từ giải Hoành-sơn về Nam, sẽ là bờ cõi nước nhà. Nay Trần-Bình-Chương vào Nam bàn việc cương-giới, nếu chẳng đứng được mà đất Nghệ-an phải nhường cho hắn, chẳng qua cũng như nhà Tần đem ngọc bích và ngựa tốt đút cho nước Ngu, vua Hán Cao-tổ đem đất Quan-trung nhường cho Hạng-Vũ, ấy là đúng câu của Lão-tử đã nói: « hễ sắp muốn lấy, thì hãy thả cho », điều đó người thường không thể biết được. Vì thế mà việc Nghệ-an, ta phải xử-trí bằng cách « lễ nhiều nói ngọt ». Cầu được vô-sự, cũng phải mềm mỏng một chút. Những tâm-sự ấy ta đã dặn hết cụ Trần. Cụ đi chuyến này, chắc là dịp yên được chuyện binh-đao.