thì dẫu Tạ-An, Khấu-Chuẩn sống lại... xem có trấn-tĩnh được không!
Ninh-Tốn, Nguyễn Bá-Lân đều nói:
— Quan Ngự-sử nói phải.
Chỉnh mọi ngày quen dùng mồm mép chống người, người ta vẫn sợ quyền-thế của y, cho nên không dám tranh-biện với y, Lúc ấy, tin giặc thình-lình báo đến, trong bụng rối beng, lại bị Giản bẻ, nên Chỉnh không biết trả lời ra sao. Phan Lê-Phiên nói:
— Không nên nói nhiều, hễ quân giặc đến thì chỉ có « đánh ». Bộ-hạ của ông, người nào có thể làm tướng nên tâu hoàng-thượng cho làm. Tòa Khu-mật cấp binh-bài, tòa Độ-chi cấp quân lương, ngày nay bái tướng, ngày mai lên đường, không phải bàn bạc gì cả.
Chỉnh nói:
— Ý tôi cũng vậy. Tôi nói trấn-tĩnh là nghĩa như thế.
Chỉnh bèn tâu vua cho Nguyễn Như-Thái làm Thống-lĩnh, Ninh-Tốn làm Tham-tán quân-vụ, đem quân vào Thanh cùng Duật chống đánh quân giặc.