Nhậm gật đầu nói:
— Ông nói có lý, ví như mổ trâu, cắt trúng đường gân, khớp xương của nó, thì các thớ thịt sẽ phải đứt cả.
Tức thì Nhậm sai đón Sùng-nhượng-công vào phủ và tiếp bằng lễ đãi bậc thượng-tân. Nhậm bảo Sùng-nhượng-công rằng:
— Thiên-hạ vẫn là thiên-hạ của nhà Lê, Tự-hoàng bỗng bỏ mà đi, trong nước hiện không có ai làm chủ, ông vốn là đấng Thái-tử đã có chiếu-mệnh rõ-ràng. Bây giờ nối lại ngôi đó, ngoài ông ra thì còn ai nữa?
Sùng-nhượng-công nói:
— Nước tôi chẳng may mất cả giường-mối, đã nhờ chúa-thượng gây-dựng lại cho. Không ngờ trời chưa thôi sự tai-vạ, cho nên Tự-hoàng đương lúc trẻ dại bị lầm về tụi loạn-thần, tự rước lấy sự bại vong. Nay được thượng-công còn chưa nỡ bỏ, lại muốn nối lại cái giòng đã tuyệt, thật là may cho nước tôi. Chỉ hiềm tôi không có đức, nếu ở ngôi đó, thì những công-việc chỉnh đốn trong nước xin ngài cũng giúp-đỡ cho!.
Nhậm cười mà rằng: