Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/426

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 424 —

Nhưng các quan cũng không ai tới. Khôi biết công việc không thành, bèn đem việc nói với một người bạn. Người ấy đáp:

— Anh là một người nộp tiền để mua lấy đường xuất-thân, triều không ngồi, yến không dự, mất nước không phải tội anh, lấy lại nước không phải trách nhiệm của anh, chẳng qua anh muốn nhân lúc loạn-lạc cầu lấy phú-quí mà thôi. Nhưng Sùng-nhượng-công không phải « của lạ » có thể buôn được, Văn-Nhậm lại là một kẻ dã-tâm, khó tin. Một khi Bắc-bình-vương đến, chưa biết tai vạ thế nào. Mà sau này nếu vua Chiêu Thống trở về, thì anh không còn chô nào mà dung thân nữa. Ngạn-ngữ có nói: « ở yên không sao, chui đầu vào chum, để mua lấy vạ » ấy là anh đó.

Khôi sợ, tức thì trốn biệt.

Sùng-nhượng-công ngồi trơ trong điện, chỉ có vài người hoàng-thân, bốn viên võ-biền, sớm-tối quanh quẩn với nhau, hết thảy các việc không ai hỏi han gì đến. Hàng ngày Sùng-nhượng-công lẽo đẽo đi bộ đến chỗ Nhậm ở, Nhậm cũng không biết xử-trí ra sao. Trong kinh gọi Sùng-nhượng-công là chức « Giám-quốc lại mục ».