Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/448

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 446 —

theo? nhưng thù của vua và thày không thể không trả. Giả-sử đầu hàng mà được hầu cha nuôi cha, trở về nơi quê hương họ mạc, làm kẻ nông-dân trong huyện Chân-phúc cho hết đời, thì dẫu được đằng nọ mất đằng kia, ta cũng cam lòng. Nhưng ta chỉ sợ bị bàn tay độc giết hại, ấy là trung hiếu hỏng cả, để tiếng cười về nghìn đời!... Thế là một kẻ rất ngu ở gầm trời. Điều đó rất không nên.

Rồi Tuyển dặn vợ trở về tạ cha, chứ không chịu hàng. Cha Tuyển được tin, biết rằng Tuyển không có ý cứu mình, ngửa mặt lên trời và than:

— Đã không có thể cầu sống với con, thì còn xin sống với người làm gì? Giả sử nó mà được như Vương-Lăng, thì dẫu bà mẹ anh ta có chết cũng đáng tiếc! Nhưng ta xem nó ngu như con lợn con chó, khó lòng làm nên trò gì. Sống để trông thấy nó bị thất bại, thà rằng chết trước còn hơn.

Sở biết chuyện đó, sai người canh giữ rất ngặt và nói:

— Tuyển đã nhất-định không hàng, ta cũng không thể nuôi giặc.