Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/474

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 472 —

nhà nước, dựng cờ tiết ở chốn biên-thùy, cần nên giữ vững bờ cõi, há nên nghe họ kêu nài, mà vội gây ra biên-hấn? Cái gương Hoàng-Phúc, Trương-Phụ không xa, mới ở trong đời Vĩnh-lạc, Tuyên-đức đó thôi, xin ngài hãy nghĩ cho kỹ!

Nghị nói:

— Nước An-Nam là nước được phong, đời đời vẫn giữ chức-cống; nước Tây-sơn là loạn giặc cỏ, dám diệt nước ấy... Nạn của cống-thần, không thể không cứu; tội của cường-tặc, không thể không trị. Quân đi có nghĩa, ai dám không theo? Nếu lấy cớ là hoang rậm cách trở, ngồi nhìn bọn họ hại nhau mà không thèm cứu, thì những Cửu-di, Bát-man làm tôi Trung-quốc, còn được trông cậy gì nữa?

Rồi Nghị gọi bọn Nguyễn Huy-Túc. Lê-Quýnh, Hoàng Ích-Hiểu, Nguyễn Đình-Quân, Nguyên Quốc-Luyện, Nguyễn Đình-Mai, tất cả sáu người đến trước cửa viên để xét tình-trạng.

Trước hết Nghị hỏi Tự-tôn có mấy em, sau khi chạy trốn, hiện vẫn ở đâu. Bọn Túc khai rằng: