Chiêm-vũ quán làng Phú-hoa, huyện Yên-lãng, thi đỗ Tạo-sỹ, dáng người hùng-vỹ, có can-đảm, lại có sức khỏe, sau khi vâng mệnh của Tông, tức thì xách gươm ra thẳng cửa phủ, vừa đi, Chiêm-vũ vừa tuốt gươm ra, sờ vào lưỡi gươm và nói:
— Sắc! Gươm ta sắc! Gươm ta chém được đầu kiêu binh!
Rồi đó, Chiêm-vũ dẫn quân tới thẳng trên điện, vây chỗ chư-quân tụ-họp ăn yến.
Chư-quân còn đương chè-chén, nghe tin có lính đến bắt, ai nấy hỏa-tốc chạy trốn. Chiêm-vũ bắt được bảy người điệu về Vương-phủ.
Tông sai triều-thần bàn cách xử-trí, Các quan họp lại tra xét. Bảy người đều khai thực tình và nói không có mưu sự gì hết. Triều-thần ai cũng có ý che-chở cho họ. Riêng Dương Khuông hằn-học mà rằng:
— Không cần phải hỏi tội-trạng nào cả. « Chỉ quen hội-họp không chừa » cũng đáng chém rồi, còn phải bàn bạc gì nữa? Những đứa cứ cậy nhiều người mà ngông-nghênh đó không thể một lúc giết cho hết được. Nhưng