Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1035

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
2: 1
2: 20
GIÔ-ÊN

đã khô, lửa đã nuốt những đám cỏ nơi đồng vắng.

Ngày Đức Giê-hô-va đến gần

21 Hãy thổi kèn trong Si-ôn; hãy thổi vang ra trên núi thánh ta! Hết thảy dân-cư trong đất khá đều run-rẩy! Vì ngày của Đức Giê-hô-va đến, ngày ấy đã gần: 2 tức là ngày mờ-mịt và tối-tăm, ngày của mây và sương mù. Có một dân lớn và mạnh đến như ánh sáng sớm-mai giãi ra trên núi, đến nỗi từ trước chưa hề có, mà về sau nầy, về muôn đời sau nầy cũng sẽ không có như vậy nữa. 3 Trước mặt nó, có lửa thiêu-nuốt, sau lưng nó, có ngọn lửa cháy tiêu. Lúc trước nó, đất nầy như vườn Ê-đen; khi sau nó, ấy là một đồng vắng hoang-vu, và không có chi trốn khỏi nó hết.

4 Hình-trạng chúng nó như hình-trạng ngựa, và chúng nó chạy tới như người cỡi ngựa. 5 Khi chúng nó nhảy lên trên chót núi, thì nghe như tiếng xe-cộ, hay là như tiếng ngọn lửa cháy rơm: ấy là như một dân mạnh sắp hàng nơi chiến-trận. 6 Khi thấy chúng nó, các dân đều rầu-rĩ, hết thảy đều sợ tái mặt. 7 Chúng nó chạy như những người bạo-mạnh; trèo các vách thành như những lính-chiến; mỗi người bước đi trước mặt mình, chẳng hề sai hàng-ngũ mình. 8 Chúng nó chẳng hề đụng-chạm nhau, ai đi đường nấy; xông qua những khí-giới mà chẳng bỏ đường mình. 9 Chúng nó nhảy trên thành-phố, chạy trên tường, trèo lên các nhà, vào bởi các cửa-sổ như là kẻ trộm. 10 Đất run-rẩy, trước mặt chúng nó, các từng trời rung-rinh, mặt trời mặt trăng đều tối-tăm, các ngôi sao thâu sự sáng lại.

11 Đức Giê-hô-va làm cho vang tiếng ra trước mặt cơ-binh Ngài; vì trại quân Ngài rất lớn; và những kẻ làm theo mạng-lịnh Ngài rất mạnh. Thật, ngày của Đức Giê-hô-va là lớn và đáng khiếp; ai có thể đương lại?

Gọi đến sự ăn-năn

12 Đức Giê-hô-va phán: Bây giờ cũng hãy hết lòng trở về cùng ta, kiêng ăn, khóc-lóc và buồn-rầu. 13 Hãy xé lòng các ngươi, và đừng xé áo các ngươi. Khá trở lại cùng Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi; vì Ngài là nhơn-từ và hay thương-xót, chậm giận và giàu ơn, đổi ý về sự tai-vạ. 14 Ai biết được Ngài sẽ chẳng xây lòng đổi ý, chẳng để lại phước-lành sau mình, tức là của-lễ chay, lễ quán cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi, hay sao?

15 Hãy thổi kèn trong Si-ôn; hãy định sự kiêng ăn, gọi một hội-đồng trọng-thể! 16 Hãy nhóm dân-sự, biệt riêng hội-chúng nên thánh; hãy mời các trưởng-lão đến đó! Hãy họp lại các con trẻ, và những đứa đương bú vú! Người chồng mới khá ra khỏi buồng mình, và người vợ mới khá ra khỏi chốn động-phòng! 17 Các thầy tế-lễ, là những kẻ hầu việc Đức Giê-hô-va, khá khóc-lóc giữa hiên-cửa và bàn-thờ, và nói rằng: Hỡi Đức Giê-hô-va, xin hãy tiếc dân Ngài, và chớ để cơ-nghiệp Ngài bị sỉ-nhục, và bị các nước cai-trị! Làm sao để người ta nói giữa các dân-tộc rằng: Nào Đức Chúa Trời chúng nó ở đâu?

Sự tha-thứ và lời hứa
(Từ 2 : 18 đến 3 : 21)

Sự trở lại của ơn Đức Chúa Trời

18 Đức Giê-hô-va đã vì đất mình động lòng ghen; Ngài đã động lòng thương-xót dân mình. 19 Đức Giê-hô-va đã trả lời, và đã phán cùng dân mình rằng: Nầy, ta sẽ ban cho các ngươi lúa mì, rượu mới, và dầu, các ngươi sẽ no-nê về các thứ đó. Ta sẽ chẳng làm các ngươi nên cớ sỉ-nhục giữa các dân nữa. 20 Ta sẽ

— 1023 —