Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1049

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
2 : 4
4 : 2
GIÔ-NA

Tôi gặp hoạn-nạn, kêu-cầu Đức Giê-hô-va,
Thì Ngài đã trả lời cho tôi.
Từ trong bụng Âm-phủ, tôi kêu-la,
Thì Ngài đã nghe tiếng tôi.
4 Ngài đã quăng tôi trong vực sâu, nơi đáy biển,
Và dòng nước lớn bao-bọc lấy tôi.
Hết thảy những sóng-lượn và những ba-đào của Ngài đều trải qua trên tôi.
5 Tôi đã nói rằng: Tôi đã bị ném khỏi trước mắt Ngài;
Dầu vậy, tôi còn nhìn lên đền thánh của Ngài.
6 Nước bao-phủ lấy tôi, cho đến linh-hồn tôi;
Vực sâu vây lấy tôi tư bề;
Rong-rêu vấn-vít đầu tôi.
7 Tôi đã xuống đến chơn nền các núi;
Đất đã đóng then nó trên tôi đời đời.
Hỡi Giê-hô-va Đức Chúa Trời tôi, nhưng Ngài đã đem mạng-sống tôi lên khỏi hầm-hố!
8 Khi linh-hồn tôi mòn-mỏi trong tôi, thì tôi nhớ đến Đức Giê-hô-va,
Và lời cầu-nguyện của tôi đạt đến Ngài, vào đền thánh Ngài.
9 Những kẻ chăm sự hư-không giả-dối,
Thì lìa-bỏ sự thương-xót của mình.
10 Nhưng tôi, tôi sẽ dùng tiếng cảm-tạ mà dâng của-lễ cho Ngài;
Tôi sẽ trả sự tôi đã hứa-nguyện.
Sư cứu đến từ Đức Giê-hô-va!

11 Đức Giê-hô-va bèn phán cùng con cá, và nó mửa Giô-na ra trên đất khô.

Giô-na tại Ni-ni-ve. — Sự ăn-năn của người Ni-ni-ve

31 Lại có lời Đức Giê-hô-va phán cùng Giô-na lần thứ hai mà rằng: 2 Ngươi khá chờ dậy! Hãy đi đến thành lớn Ni-ni-ve, và rao cho nó lời ta đã dạy cho ngươi. 3 Vậy Giô-na chờ dậy và đi đến Ni-ni-ve, theo lịnh của Đức Giê-hô-va. Vả, Ni-ni-ve là một thành rất lớn, đi mất ba ngày đường. 4 Giô-na khởi đầu vào trong thành đi một ngày, thì rao-giảng và nói rằng: Còn bốn mươi ngày nữa, Ni-ni-ve sẽ bị đổ xuống!

5 Dân thành Ni-ni-ve tin Đức Chúa Trời. Họ rao ra sự kiêng ăn và mặc bao gai, từ những người rất lớn trong đám họ cho đến những kẻ rất nhỏ. 6 Tin ấy đồn đến vua Ni-ni-ve, vua đứng dậy khỏi ngai, lột áo bào mình ra, quấn bao gai và ngồi trong tro. 7 Đoạn vua truyền lịnh nầy ra trong thành Ni-ni-ve, như là lời dụ của vua cùng của các kẻ tôn-trưởng: Không luận người ta hay thú-vật, không luận bầy bò hay bầy chiên, đều chớ nếm chi hết. Không được để cho nó ăn, cũng không uống nước; 8 nhưng người ta và thú-vật đều phải quấn bao gai. Mọi người khá ra sức kêu cùng Đức Chúa Trời; phải, ai nấy khá bỏ đường-lối xấu mình và việc hung-dữ của tay mình. 9 Ai biết rằng hoặc Đức Chúa Trời sẽ không xây lại và ăn-năn, xây khỏi cơn nóng-giận mình, hầu cho chúng ta khỏi chết, hay sao?

10 Bấy giờ Đức Chúa Trời thấy việc họ làm đều đã xây-bỏ đường-lối xấu của mình; Đức Chúa Trời bèn ăn-năn sự họa mà Ngài đã phán sẽ làm cho họ, và Ngài không làm sự đó,

Sự không bằng lòng của Giô-na. — Lời quở-trách của Đức Giê-hô-va

41 Bấy giờ Giô-na rất không đẹp lòng, và giận-dữ. 2 Người cầu-nguyện Đức Giê-hô-va rằng: Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi cầu-xin Ngài, ấy há chẳng phải là đều tôi đã nói khi tôi còn ở trong xứ tôi sao? Vì đó nên tôi lật-đật trốn qua Ta-rê-si vậy. Bởi tôi biết rằng Ngài là Đức Chúa Trời nhơn-từ, thương-xót, chậm giận, giàu ơn, và đổi ý không xuống

— 1037 —