Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1075

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
10 : 9
11 : 17
XA-CHA-RI

xuýt-gọi và nhóm-hiệp chúng nó, vì ta đã chuộc chúng nó lại; chúng nó sẽ thêm nhiều ra cũng như đã thêm ngày xưa. 9 Ta sẽ gieo chúng nó ra giữa các dân, chúng nó ở các nước xa sẽ nhớ lại ta; chúng nó sẽ sống với con-cái mình và trở về. 10 Như vậy ta sẽ đem chúng nó về từ đất Ê-díp-tô, nhóm chúng nó lại từ A-si-ri, đem chúng nó vào đất Ga-la-át và Li-ban, và chúng nó sẽ không có đủ chỗ ở. 11 Nó sẽ vượt qua biển khổ, xông đánh sóng biển; hết thảy những nơi sâu của sông Ni-lơ sẽ cạn khô, sự kiêu-ngạo của A-si-ri sẽ bị đánh đổ, và cây trượng của Ê-díp-tô sẽ mất đi. 12 Ta sẽ làm cho chúng nó nên mạnh trong Đức Giê-hô-va, và chúng nó sẽ qua lại trong danh Ngài, Đức Giê-hô-va phán vậy.

Sự phán-xét của Đức Chúa Trời về kẻ chăn không trung-tín và về bầy vật

111 Hỡi Li-ban, khá mở các cửa ngươi, cho lửa thiêu-nuốt những cây bá-hương ngươi! 2 Hỡi cây thông, hãy kêu-la! vì cây bá-hương đã ngã, những cây tốt-đẹp đã bị hủy-phá. Hỡi cây dẽ ở Ba-san, khá kêu-la, vì rừng rậm đã bị chặt. 3 Có tiếng than-khóc của những kẻ chăn chiên! vì sự vinh-hiển của chúng nó đã bị hủy-phá; có tiếng gầm-thét của những sư-tử con! vì sự kiêu-ngạo của Giô-đanh đã bị tồi-tàn.

4 Giê-hô-va Đức Chúa Trời ta phán như vầy: Hãy cho những con chiên sắp giết ăn cỏ; 5 những kẻ mua nó giết đi, chẳng lấy làm phạm tội; còn kẻ bán thì nói rằng: Đức Giê-hô-va đáng ngợi-khen, vì ta giàu-có; và trong những kẻ chăn chẳng một người nào tiếc chúng nó. 6 Đức Giê-hô-va phán: Vì ta chẳng tiếc dân-cư đất nầy nữa; nhưng, nầy, ta sẽ phó ai nấy vào trong tay kẻ lân-cận mình, và trong tay vua mình; chúng nó sẽ đánh đất, và ta sẽ không giải-cứu khỏi tay chúng nó đâu.

7 Vậy ta cho những chiên sắp giết ăn cỏ, là những chiên rất khốn-nạn trong bầy. Đoạn, ta lấy hai cây gậy: một cây gọi là Tốt-đẹp, một cây gọi là Dây-buộc; và ta cho bầy chiên ăn. 8 Chỉ trong một tháng ta diệt mất ba kẻ chăn; vì linh-hồn ta đã nhàm chúng nó, và linh-hồn chúng nó cũng chán ta. 9 Ta bèn nói rằng: Ta sẽ không chăn bay. Con nào chết, chết đi; con nào mất, mất đi; còn những con nào sót lại thì con nầy ăn thịt con kia. 10 Đoạn, ta lấy gậy ta gọi là Tốt-đẹp mà chặt nó ra từng khúc, đặng dứt lời giao-ước mà ta đã kết với hết thảy các dân. 11 Nó bị dứt trong ngày đó; vậy thì những con chiên rất khốn-nạn trong bầy, là chiên nghe theo ta, biết rằng ấy là lời của Đức Giê-hô-va.

12 Ta nói cùng chúng nó rằng: Nếu các ngươi lấy làm tốt, thì hãy cho tiền-công ta; bằng không thì đừng cho. Chúng nó bèn cân tiền-công cho ta, là ba chục miếng bạc. 13 Đức Giê-hô-va phán cùng ta rằng: Hãy lấy giá tốt mà chúng nó định cho ta đó, đem quăng cho thợ gốm! Ta bèn lấy ba chục miếng bạc mà quăng cho thợ gốm tại trong nhà Đức Giê-hô-va. 14 Rồi ta chặt gậy thứ hai của ta, gọi là Dây-buộc, đặng dứt tình anh em giữa Giu-đa và Y-sơ-ra-ên.

15 Đức Giê-hô-va phán cùng ta rằng: Hãy lấy khí-vật của kẻ chăn dại-dột cho ngươi. 16 Vì nầy, ta sẽ dấy lên một kẻ chăn trong đất nầy, kẻ ấy sẽ chẳng thăm-viếng chiên bị mất, chẳng tìm-kiếm chiên tản-lạc, không chữa con nào bị thương, không nuôi con nào mập-mạnh; song nó ăn thịt con rất mập, và xé móng chúng nó. 17 Khốn thay cho kẻ chăn vô-ích bỏ bầy mình! Gươm sẽ ở trên cánh tay nó, và trên con

— 1063 —