Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1110

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
17 : 1
17 : 26
MA-THI-Ơ

Sự hóa-hình

171 Khỏi sáu ngày, Đức Chúa Jêsus đem Phi-e-rơ, Gia-cơ, và Giăng là em Gia-cơ, cùng Ngài đi tẻ lên núi cao. 2 Ngài biến-hóa trước mặt các người ấy, mặt Ngài sáng lòa như mặt trời, áo Ngài trắng như ánh sáng. 3 Nầy, có Môi-se và Ê-li hiện đến, nói chuyện cùng Ngài. 4 Phi-e-rơ bèn cất tiếng thưa cùng Đức Chúa Jêsus rằng: Lạy Chúa, chúng ta ở lại đây thì tốt lắm; ví bằng đẹp ý Chúa, thì tôi sẽ đóng ba trại tại đây, một cái cho Chúa, một cái cho Môi-se và một cái cho Ê-li. 5 Đang khi người còn nói, bỗng-chúc có một đám mây sáng rực che-phủ những người ở đó; và có tiếng từ trong mây phán rằng: Nầy là Con yêu-dấu của ta, đẹp lòng ta mọi đường; hãy nghe lời Con đó! 6 Khi môn-đồ nghe tiếng ấy, thì té sấp mặt xuống đất, và sợ-hãi lắm. 7 Song Đức Chúa Jêsus lại gần, rờ môn-đồ mà phán rằng: Hãy đứng dậy, đừng sợ! 8 Môn-đồ bèn ngửa mặt lên, thì chỉ thấy một mình Đức Chúa Jêsus mà thôi.

9 Đang khi Đức Chúa Jêsus và môn-đồ ở trên núi xuống, thì Ngài ra lịnh cấm rằng: Sự các ngươi đã thấy chớ thuật lại cùng ai, cho đến khi Con người từ kẻ chết sống lại. 10 Môn-đồ hỏi Ngài rằng: Vậy thì sao các thầy thông-giáo nói rằng Ê-li phải đến trước? 11 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Thật Ê-li phải đến mà sửa lại mọi việc. 12 Nhưng ta phán cùng các ngươi rằng: Ê-li đã đến rồi, và người ta không nhận biết, song họ lại xử với người theo ý-muốn mình; Con người phải chịu khốn-khổ bởi họ cũng như vậy. 13 Môn-đồ bèn hiểu rằng Ngài nói đó là nói về Giăng Báp-tít.

Chúa chữa bệnh phong-điên

14 Khi Đức Chúa Jêsus và môn-đồ đã trở lại cùng đoàn dân, thì có một người đến gần, quì trước mặt Ngài, 15 mà thưa rằng: Lạy Chúa, xin Chúa thương đến con trai tôi! vì nó mắc bệnh phong-điên, phải chịu đau-đớn quá; thường khi té vào lửa, và té xuống nước. 16 Tôi đã đem nó cho môn-đồ Chúa, nhưng chữa không được. 17 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Hỡi dòng-dõi không tin và gian-tà kia, ta sẽ ở với các ngươi cho đến chừng nào? Ta sẽ nhịn-nhục các ngươi cho đến khi nào? Hãy đem con đến đây cho ta. 18 Rồi Đức Chúa Jêsus quở-trách quỉ, quỉ liền ra khỏi đứa trẻ, và từ giờ đó đứa trẻ được lành.

19 Môn-đồ bèn đến gần Đức Chúa Jêsus, mà hỏi riêng rằng: Vì cớ gì chúng tôi không đuổi quỉ ấy được? 20 Ngài đáp rằng: Ấy là tại các ngươi ít đức-tin: vì ta nói thật cùng các ngươi, nếu các ngươi có đức-tin bằng một hột cải, sẽ khiến núi nầy rằng: Hãy dời đây qua đó, thì nó liền dời qua, và không có sự gì mà các ngươi chẳng làm được.[1]

Chúa nói trước về sự Ngài chết và sống lại

22 Đang khi Đức Chúa Jêsus và môn-đồ trải qua trong xứ Ga-li-lê, Ngài phán cùng môn-đồ rằng: Con người sẽ bị nộp trong tay người ta. 23 Họ sẽ giết Ngài, nhưng đến ngày thứ ba Ngài sẽ sống lại. Các môn-đồ bèn lo buồn lắm.

Đức Chúa Jêsus nộp thuế

24 Khi đã đến thành Ca-bê-na-um, những người thâu-thuế của đền-thờ đến hỏi Phi-e-rơ rằng: Thầy ngươi có nộp tiền thuế chăng? 25 Phi-e-rơ trả lời rằng: Có. Và khi Phi-e-rơ vào nhà, thì Đức Chúa Jêsus hỏi đón trước rằng: Hỡi Si-môn, ngươi nghĩ sao? Các vua thế-gian thâu lương lấy thuế ai? Thâu của con trai mình hay là của người ngoài? 26 Phi-e-rơ


  1. Có mấy bản cũ thêm một câu 21 rằng: Nhưng thứ quỉ nầy nếu không cầu-nguyện và không kiêng ăn thì chẳng trừ nó được.
— 22 —