Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1134

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
4 : 35
5 : 23
MÁC

chẳng hề giảng cho chúng mà không dùng thí-dụ; nhưng, khi ở riêng, Ngài cắt nghĩa hết cho môn-đồ mình.

Bị bão giữa biển

35 Đến chiều ngày ấy, Ngài phán cùng môn-đồ rằng: Chúng ta hãy qua bờ bên kia. 36 Khi cho dân-chúng tan về rồi, Đức Chúa Jêsus cứ ở trong thuyền, và môn-đồ đưa Ngài đi; cũng có các thuyền khác cùng đi nữa. 37 Vả, có cơn bão lớn nổi lên, sóng tạt vào thuyền, đến nỗi gần đầy nước; 38 nhưng Ngài đương ở đằng sau lái, dựa gối mà ngủ. Môn-đồ thức Ngài dậy mà thưa rằng: Thầy ôi, thầy không lo chúng ta chết sao? 39 Ngài bèn thức dậy, quở gió và phán cùng biển rằng: Hãy êm đi, lặng đi! Gió liền dứt và đều yên-lặng như tờ. 40 Đoạn, Ngài phán cùng môn-đồ rằng: Sao các ngươi sợ? Chưa có đức-tin sao? 41 Môn-đồ kinh-hãi lắm, nói với nhau rằng: Vậy thì người nầy là ai, mà gió và biển cũng đều vâng lịnh người?

Người Giê-ra-sê bị quỉ ám

51 Đức Chúa Jêsus cùng môn-đồ qua đến bờ biển bên kia, trong miền Giê-ra-sê. 2 Ngài mới ở trên thuyền bước xuống, tức thì có một người bị tà-ma ám từ nơi mồ-mả đi ra đến trước mặt Ngài. 3 Người thường ở nơi mồ-mả, dẫu dùng xiềng sắt cũng chẳng ai cột trói được nữa; 4 vì nhiều lần người bị cùm chơn hoặc bị xiềng, rồi bẻ xiềng tháo cùm, không ai có sức trị được. 5 Người cứ ở nơi mồ-mả và trên núi, ngày đêm kêu-la và lấy đá đánh bầm mình. 6 Người thấy Đức Chúa Jêsus ở đằng xa, chạy lại sấp mình xuống trước mặt Ngài, 7 mà kêu lớn rằng: Hỡi Đức Chúa Jêsus, Con Đức Chúa Trời rất cao, tôi với Ngài có sự gì chăng? Tôi nhơn danh Đức Chúa Trời mà khẩn-cầu Ngài, xin đừng làm khổ tôi. 8 Vì Đức Chúa Jêsus vừa phán cùng nó rằng: Hỡi tà-ma, phải ra khỏi người nầy. 9 Ngài lại hỏi rằng: Mầy tên gì? Thưa rằng: Tên tôi là Quân-đội; vì chúng tôi đông. 10 Nó lại van-xin Ngài đừng đuổi chúng nó ra khỏi miền đó.

11 Vả, chỗ đó, tại trên núi, có một bầy heo đông đương ăn. 12 Các quỉ cầu-xin Ngài rằng: Xin khiến chúng tôi đến với bầy heo ấy, để chúng tôi nhập vào chúng nó. Đức Chúa Jêsus cho phép. 13 Các tà-ma ra khỏi người đó, bèn nhập vào bầy heo, bầy heo từ trên bực cao vụt đâm đầu xuống biển. Có độ hai ngàn con heo chết chìm cả dưới biển. 14 Những kẻ chăn heo trốn, đồn tin nầy ra khắp trong thành và trong nhà-quê; 15 dân-sự đổ ra đặng xem đều đã xảy đến.

Vậy, chúng đến cùng Đức Chúa Jêsus, thấy người đã bị nhiều quỉ ám, đang ngồi, mặc quần áo, trí-khôn bình-tĩnh, thì sợ-hãi lắm. 16 Những người đã thấy việc đó, thuật cho họ nghe chuyện đã xảy đến cho kẻ bị quỉ ám và bầy heo. 17 Chúng bèn xin Ngài ra khỏi địa-phận mình. 18 Lúc Ngài đương bước vào thuyền, người trước đã bị quỉ ám xin ở lại với Ngài. 19 Nhưng Đức Chúa Jêsus không cho, phán rằng: Hãy về nhà ngươi, nơi bạn-hữu ngươi, mà thuật lại cho họ đều lớn-lao thể nào Chúa đã làm cho ngươi, và Ngài đã thương-xót ngươi cách nào. 20 Vậy, người đi, đồn ra trong xứ Đê-ca-bô-lơ những đều lớn-lao thể nào mà Đức Chúa Jêsus đã làm cho mình; ai nấy đều lấy làm lạ.

Con gái Giai-ru và người đờn-bà có bịnh

21 Khi Đức Chúa Jêsus lại xuống thuyền qua bờ bên kia, có đoàn dân đông nhóm-họp chung-quanh Ngài. Ngài đứng trên bờ biển. 22 Bấy giờ, có một người trong những người cai nhà hội, tên là Giai-ru, đến, thấy Đức Chúa Jêsus, bèn gieo mình nơi chơn Ngài, 23 nài-xin mà rằng: Con gái nhỏ tôi gần chết; xin Chúa đến, đặt tay

— 46 —