Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1266

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
27 : 41
28 : 21
CÔNG-VỤ CÁC SỨ-ĐỒ

thuận theo gió, tìm lối chạy vào bờ. 41 Song chạy nhầm chỗ hai ngọn nước biển xáp nhau, thì họ làm cho tàu bị cạn tại đó; đầu mũi cắm xuống không động-đậy được, còn đầu lái bị sóng đánh dữ lắm nên nát hết. 42 Bấy giờ quân-lính bàn định giết các tù-phạm, e có người nào trong bọn họ lội thoát khỏi chăng. 43 Nhưng thầy đội muốn cứu Phao-lô, nên ngăn-trở nghị-định đó. Người truyền cho ai biết lội thì nhảy xuống nước trước đi mà lội vào bờ, 44 và truyền cho những kẻ còn lại, người thì cỡi trên ván, kẻ thì cỡi trên miếng vách nát của chiếc tàu. Thế là ai nấy đều được lên bờ vô-sự vậy.

Phao-lô tại cù-lao Man-tơ

281 Đã được cứu như vậy rồi, chúng ta mới biết cù-lao đó tên là Man-tơ. 2 Thổ-nhơn đãi chúng ta một cách nhơn-từ hiếm có, tiếp-rước chúng ta thay thảy gần kề đống lửa lớn đã đốt, vì đang mưa và trời lạnh-lẽo. 3 Phao-lô lượm được một bó củi khô, quăng vào trong lửa, xảy có con rắn lục từ trong bó củi bị nóng bò ra, quấn trên tay người. 4 Thổ-nhơn thấy con vật đeo thòng-lòng trên tay người, bèn nói với nhau rằng: Thật người nầy là tay giết người; nên dầu được cứu khỏi biển rồi, nhưng lẽ công-bình chẳng khứng cho sống! 5 Nhưng Phao-lô rảy rắn lục vào lửa, chẳng thấy hề chi hết. 6 Họ ngờ người sẽ bị sưng lên, hoặc ngã xuống chết tức thì; nhưng đã đợi lâu rồi, chẳng thấy hại chi cho người, bèn đổi ý mà nói rằng thật là một vì thần.

7 Trong chỗ đó, có mấy đám ruộng thuộc về người tù-trưởng của đảo ấy, tên là Búp-li-u; người nầy đãi-đằng chúng ta cách mến khách lắm trong ba ngày. 8 Vả, cha của Búp-li-u nầy đương nằm trên giường đau bịnh nóng-lạnh và bịnh lỵ. Phao-lô đi thăm người, cầu-nguyện xong, đặt tay lên và chữa lành cho. 9 Nhơn đó, ai nấy trong đảo có bịnh, đều đến cùng Phao-lô, và được chữa lành cả. 10 Họ cũng tôn-trọng chúng ta lắm, và lúc chúng ta đi, thì sửa-soạn mọi đồ cần-dùng cho chúng ta.

Phao-lô tại thành Rô-ma

11 Sau đó ba tháng, chúng ta xuống tàu ở A-léc-xan-tri mà đi, là tàu đã qua mùa đông tại đảo đó, và có hiệu là Đi-ốt-cua. 12 Tới thành Sy-ra-cu-sơ rồi, chúng ta ở lại đây ba ngày. 13 Từ nơi đó, chạy theo mé biển Si-si-lơ, tới thành Rê-ghi-um. Đến ngày mai, vì gió nam nổi lên, nên sau hai ngày nữa chúng ta tới thành Bu-xô-lơ. 14 Ở đó gặp anh em mời chúng ta ở lại với bảy ngày; rồi thì đi đến thành Rô-ma. 15 Anh em trong thành nầy nghe nói về chúng ta, bèn ra đến Phô-rum Áp-bi-u và chỗ Ba-Quán mà đón-rước chúng ta. Phao-lô thấy anh em, thì cảm-tạ Đức Chúa Trời và vững chí.

16 Khi chúng ta đã đến thành Rô-ma, Phao-lô được phép ở riêng với một người lính canh-giữ. 17 Sau ba ngày, người mời các trưởng-lão trong dân Giu-đa nhóm lại; đến rồi, người nói rằng: Hỡi anh em ta, dẫu tôi chẳng từng làm đều gì nghịch cùng dân-chúng hoặc cùng thói-tục tổ-phụ chúng ta, mà tôi còn bị bắt tại thành Giê-ru-sa-lem và nộp trong tay người Rô-ma. 18 Những người nầy đã xét việc tôi rồi, thì muốn tha ra, vì tôi chẳng hề làm đều gì đáng chết. 19 Song người Giu-đa chống-cự đều đó, nên buộc tôi kêu-nài đến Sê-sa, nhưng chẳng phải có ý kiện bổn-quốc ta đâu. 20 Ấy vì cớ đó mà tôi đã xin gặp anh em và nói chuyện với, vì là bởi sự trông-cậy của dân Y-sơ-ra-ên nên tôi mang lấy xiềng nầy. 21 Các người ấy trả lời rằng: Chúng tôi chẳng tiếp thơ-từ xứ Giu-đê nói về việc anh, và chẳng ai trong

— 178 —