Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1275

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
6 : 13
7 : 8
RÔ-MA

theo tư-dục nó. 13 Chớ nộp chi-thể mình cho tội-lỗi, như là đồ-dùng gian-ác, nhưng hãy phó chính mình anh em cho Đức Chúa Trời, dường như đã chết mà nay trở nên sống, và dâng chi-thể mình cho Đức Chúa Trời như là đồ-dùng về sự công-bình. 14 Vì tội-lỗi không cai-trị trên anh em đâu; bởi anh em chẳng thuộc dưới luật-pháp, mà thuộc dưới ân-điển.

Tín-đồ của Đấng Christ thôi phục tội-lỗi mà phục sự công-bình

15 Vậy thì làm sao! Vì chúng ta không thuộc dưới luật-pháp, nhưng thuộc dưới ân-điển, thì chúng ta sẽ phạm tội hay sao? Chẳng hề như vậy! 16 Anh em há chẳng biết rằng nếu anh em đã nộp mình làm tôi-mọi đặng vâng-phục kẻ nào, thì là tôi-mọi của kẻ mình vâng-phục, hoặc của tội-lỗi đến sự chết, hoặc của sự vâng-phục để được nên công-bình hay sao? 17 Nhưng, tạ ơn Đức Chúa Trời, vì sau khi anh em làm tôi-mọi tội-lỗi, thì đã từ lòng vâng-phục đạo-lý là sự đã ban làm mực-thước cho mình! 18 Vậy, anh em đã được buông tha khỏi tội-lỗi, trở nên tôi-mọi của sự công-bình rồi. 19 Tôi nói theo cách loài người, vì xác-thịt của anh em là yếu-đuối.

Vậy, anh em từng đặt chi-thể mình làm tôi sự ô-uế gian-ác đặng phạm tội-ác thể nào, thì bây giờ, hãy đặt chi-thể mình làm tôi sự công-bình đặng làm nên thánh cũng thể ấy. 20 Vả, khi anh em còn làm tôi-mọi tội-lỗi, thì đối với sự công-bình anh em được tự-do. 21 Thế thì anh em đã được kết-quả gì? Ấy là quả mà anh em hiện nay đương hổ-thẹn; vì sự cuối-cùng của những đều đó tức là sự chết. 22 Nhưng bây giờ đã được buông-tha khỏi tội-lỗi và trở nên tôi-mọi của Đức Chúa Trời rồi, thì anh em được lấy sự nên thánh làm kết-quả, và sự sống đời đời làm cuối-cùng. 23 Vì tiền công của tội-lỗi là sự chết; nhưng sự ban-cho của Đức Chúa Trời là sự sống đời đời trong Đức Chúa Jêsus-Christ, Chúa chúng ta.

Tín-đồ Đấng Christ đã được buông-tha khỏi ách của luật-pháp

71 Hỡi anh em (vì tôi nói với những kẻ biết luật-pháp), vậy anh em há chẳng biết rằng luật-pháp chỉ cai-trị người ta khi còn sống hay sao? 2 Cho nên, đờn-bà có chồng, hễ chồng còn sống bao lâu, thì luật-pháp buộc phải theo chồng bấy lâu; nhưng nếu chồng chết, thì người vợ được thoát khỏi luật-pháp đã buộc mình với chồng. 3 Vậy nếu đương lúc chồng còn sống, mà vợ đi lấy người khác, thì phải bị kêu là đờn-bà ngoại-tình; nhưng nếu chồng chết, thì vợ được buông-tha khỏi luật-pháp, dầu lấy người khác cũng chẳng phải là đờn-bà ngoại-tình vậy. 4 Hỡi anh em ta, anh em cũng như vậy, bởi thân-thể của Đấng Christ, anh em đã chết về luật-pháp, đặng thuộc về người khác, tức là người đã từ kẻ chết sống lại, hầu cho chúng ta được kết-quả cho Đức Chúa Trời. 5 Vì khi chúng ta còn sống theo xác-thịt, thì các tình-dục xấu-xa bị luật-pháp xui-khiến, hành-động trong chi-thể chúng ta và kết-quả cho sự chết. 6 Nhưng bây giờ chúng ta đã chết về luật-pháp, là đều bắt-buộc mình, thì được buông-tha khỏi luật-pháp đặng hầu việc Đức Chúa Trời theo cách mới của Thánh-Linh, chớ không theo cách cũ của văn-tự.

Tội-lỗi bày-tỏ ra bởi luật-pháp

7 Vậy chúng ta sẽ nói làm sao? Luật-pháp há là tội-lỗi sao? Chẳng hề như vậy! Nhưng tôi chỉ bởi luật-pháp mà biết tội-lỗi; vì nếu luật-pháp không nói: Ngươi chớ tham-lam,[1] thì tôi đã không biết sự tham-lam. 8 Ấy là tội-lỗi đã nhơn dịp, bởi điều-


  1. Xuất Ê-díp-tô 20 : 17; Phục-truyền 5: 21.
— 187 —