Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1277

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
8 : 10
8 : 32
RÔ-MA

chẳng thuộc về Ngài. 10 Vậy nếu Đấng Christ ở trong anh em, thì thân-thể chết nhơn cớ tội-lỗi, mà thần-linh sống nhơn cớ sự công-bình. 11 Lại nếu Thánh-Linh của Đấng làm cho Đức Chúa Jêsus sống lại từ trong kẻ chết ở trong anh em, thì Đấng làm cho Đức Chúa Jêsus-Christ sống lại từ trong kẻ chết cũng sẽ nhờ Thánh-Linh Ngài ở trong anh em mà khiến thân-thể hay chết của anh em lại sống.

12 Vậy, hỡi anh em, chúng ta chẳng mắc nợ xác-thịt đâu, đặng sống theo xác-thịt. 13 Thật thế, nếu anh em sống theo xác-thịt thì phải chết; song nếu nhờ Thánh-Linh, làm cho chết các việc của thân-thể, thì anh em sẽ sống. 14 Vì hết thảy kẻ nào được Thánh-Linh của Đức Chúa Trời dắc-dẫn, đều là con của Đức Chúa Trời. 15 Thật anh em đã chẳng nhận lấy thần-trí của tôi-mọi đặng còn ở trong sự sợ-hãi; nhưng đã nhận lấy thần-trí của sự làm con nuôi, và nhờ đó chúng ta kêu rằng: A-ba! Cha! 16 Chính Đức Thánh-Linh làm chứng cho lòng chúng ta rằng chúng ta là con-cái Đức Chúa Trời. 17 Lại nếu chúng ta là con-cái, thì cũng là kẻ kế-tự: kẻ kế-tự Đức Chúa Trời và là kẻ đồng kế-tự với Đấng Christ, miễn chúng ta đều chịu đau-đớn với Ngài, hầu cho cũng được vinh-hiển với Ngài.

Sự trông-cậy của con-cái Đức Chúa Trời

18 Vả, tôi tưởng rằng những sự đau-đớn bây giờ chẳng đáng so-sánh với sự vinh-hiển hầu đến, là sự sẽ được bày ra trong chúng ta. 19 Thật thế, muôn vật ước-ao nóng-nảy mà trông-đợi con-cái Đức Chúa Trời được tỏ ra. 20 Vì muôn vật đã bị bắt phục sự hư-không, chẳng phải tự ý mình, bèn là bởi cớ Đấng bắt phục. 21 Muôn vật mong rằng mình cũng sẽ được giải-cứu khỏi làm tôi sự hư-nát, đặng dự phần trong sự tự-do vinh-hiển của con-cái Đức Chúa Trời. 22 Vì chúng ta biết rằng muôn vật đều than-thở và chịu khó-nhọc cho đến ngày nay; 23 không những muôn vật thôi, lại chúng ta, là kẻ có trái đầu mùa của Đức Thánh-Linh, cũng than-thở trong lòng, đang khi trông-đợi sự làm con nuôi, tức là sự cứu-chuộc thân-thể chúng ta vậy. 24 Vì chúng ta được cứu trong sự trông-cậy, nhưng khi người ta đã thấy đều mình trông rồi, ấy không phải là trông nữa: mình thấy rồi, sao còn trông làm chi? 25 Song nếu chúng ta trông đều mình không thấy, ấy là chúng ta chờ-đợi đều đó cách nhịn-nhục. 26 Cũng một lẽ ấy, Đức Thánh-Linh giúp cho sự yếu-đuối chúng ta. Vì chúng ta chẳng biết sự mình phải xin đặng cầu-nguyện cho xứng-đáng; nhưng chính Đức Thánh-Linh lấy sự thở-than không thể nói ra được mà cầu-khẩn thay cho chúng ta. 27 Đấng dò-xét lòng người hiểu-biết ý-tưởng của Thánh-Linh là thể nào, vì ấy là theo ý Đức Chúa Trời mà Ngài cầu thế cho các thánh-đồ vậy.

28 Vả, chúng ta biết rằng mọi sự hiệp lại làm ích cho kẻ yêu-mến Đức Chúa Trời, tức là cho kẻ được gọi theo ý-muốn Ngài đã định. 29 Vì những kẻ Ngài đã biết trước, thì Ngài cũng đã định sẵn để nên giống như hình-bóng Con Ngài, hầu cho Con nầy được làm Con cả ở giữa nhiều anh em; 30 còn những kẻ Ngài đã định sẵn, thì Ngài cũng đã gọi, những kẻ Ngài đã gọi, thì Ngài cũng đã xưng là công-bình, và những kẻ Ngài đã xưng là công-bình, thì Ngài cũng đã làm cho vinh-hiển.

Sự cứu chắc-chắn

31 Đã vậy thì chúng ta sẽ nói làm sao? Nếu Đức Chúa Trời vùa-giúp chúng ta, thì còn ai nghịch với chúng ta? 32 Ngài đã không tiếc chính Con mình, nhưng vì chúng ta hết thảy

— 189 —