Bước tới nội dung

Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/130

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
5 : 7
6 : 6
LÊ-VI KÝ

7 Nếu không phương-thế lo cho có một chiên cái hay là một dê cái được, thì phải vì tội mình đã phạm, đem đến cho Đức Giê-hô-va một cặp cu hay là cặp bò-câu con: một con dùng làm của-lễ chuộc tội, một con dùng làm của-lễ thiêu. 8 Người sẽ đem cặp đó đến cho thầy tế-lễ; thầy tế-lễ sẽ dâng trước con dùng làm của-lễ chuộc tội, vặn rứt đầu gần nơi gáy cổ không gãy lìa ra; 9 đoạn rảy huyết của con sinh tế chuộc tội trên một phía của bàn-thờ; huyết còn dư lại thì vắt dưới chơn bàn-thờ; ấy là một của-lễ chuộc tội. 10 Còn chim kia, người phải tùy theo lệ đã định, dùng làm một của-lễ thiêu. Ấy vậy, thầy tế-lễ sẽ vì người đó làm lễ chuộc tội người đã phạm, thì tội người sẽ được tha.

11 Nếu không phương-thế lo cho có một cặp cu hay là cặp bò-câu con được, thì người vì tội mình đã phạm, phải đem một phần mười ê-pha bột lọc làm của-lễ chuộc tội, không nên đổ dầu trên và cũng không nên thêm nhũ-hương, vì là một của-lễ chuộc tội. 12 Người sẽ đem bột đó đến thầy tế-lễ; thầy tế-lễ sẽ bốc một nắm làm kỷ-niệm, và xông trên bàn-thờ như cách xông của-lễ dùng lửa dâng cho Đức Giê-hô-va: ấy là một của-lễ chuộc tội. 13 Ấy vậy, thầy tế-lễ sẽ vì người đó làm lễ chuộc tội người đã phạm về một trong mấy đều nầy[1], thì tội người sẽ được tha; bột còn dư lại sẽ thuộc về thầy tế-lễ như trong cuộc của-lễ chay vậy.

14 Đức Giê-hô-va lại phán cùng Môi-se rằng: 15 Khi nào ai ở bất-trung, lầm-lỡ phạm đến vật thánh của Đức Giê-hô-va, thì ai đó vì sự mắc lỗi mình, phải dẫn đến Đức Giê-hô-va một con chiên đực không tì-vít chi bắt ở trong bầy, đánh giá bằng siếc-lơ bạc, tùy theo siếc-lơ của đền thánh; ấy sẽ là một của-lễ chuộc sự mắc lỗi. 16 Người đó phải bồi-thường và phụ thêm một phần năm giá-trị của vật mình đã phạm đến nơi đền thánh, rồi giao vật đó cho thầy tế-lễ. Thầy tế-lễ sẽ dùng chiên con đực về của-lễ chuộc sự mắc lỗi mà làm lễ chuộc tội cho người ấy, và tội người sẽ được tha.

17 Khi nào ai phạm một trong các điều-răn của Đức Giê-hô-va mà không tự biết, và làm đều không nên làm, thì ai đó sẽ mắc lỗi và mang lấy tội mình. 18 Người vì sự lỗi mình phải dẫn đến thầy tế-lễ một con chiên đực, không tì-vít chi bắt trong bầy, tùy theo ý ngươi đánh giá; rồi thầy tế-lễ sẽ làm lễ chuộc lỗi cho người đã lầm-lỡ phạm tội và không tự biết, thì lỗi người sẽ được tha. 19 Ấy là của-lễ chuộc sự mắc lỗi: người hẳn phải mắc lỗi cùng Đức Giê-hô-va vậy.

Của-lễ chuộc sự mắc lỗi

61 Đức Giê-hô-va lại phán cùng Môi-se rằng: 2 Khi nào ai mắc tội phạm đến Đức Giê-hô-va, hoặc nói dối cùng người lân-cận mình về đồ-vật gởi hay là tin mà giao cho, hoặc về một tài-vật trộm cắp, hoặc giựt lấy của người lân-cận mình; 3 hoặc nếu xí được một của mất mà nói dối về của đó, hoặc thề dối về một trong các việc người ta phạm tội được; 4 khi nào đã phạm và mắc lỗi như vậy, thì phải trả lại vật mình đã ăn-cắp, hoặc vật đã giựt lấy, hoặc vật đã tin gởi cho, hoặc vật làm mất xí được, 5 hoặc về các món người đã thề dối: người phải thường nguyên lại và phụ thêm một phần năm giá-trị mà giao cho chủ vật đó ngày nào mình dâng của-lễ chuộc sự mắc lỗi. 6 Tùy theo sự đánh giá của ngươi, người ấy phải bắt trong bầy một


  1. Hãy coi câu 1 đến câu 4 trong đoạn nầy.
— 118 —