Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1318

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
1 : 21
2 : 17
GA-LA-TI

rằng đều tôi viết cho anh em đây chẳng phải là đều dối. 21 Sau lại, tôi đi qua các miền thuộc xứ Sy-ri và xứ Si-li-si, 22 bấy giờ tôi còn là kẻ lạ mặt trong các Hội-thánh tại xứ Giu-đê, là các hội ở trong Đấng Christ. 23 Chỉn các hội đó có nghe rằng: Người đã bắt-bớ chúng ta ngày trước, nay đương truyền đạo mà lúc bấy giờ người cố sức phá. 24 Vậy thì, các hội đó vì cớ tôi khen-ngợi Đức Chúa Trời.

Hội-thánh Giê-ru-sa-lem nhìn-nhận chức sứ-đồ của Phao-lô

21 Sau đó mười bốn năm, tôi lại lên thành Giê-ru-sa-lem với Ba-na-ba, có đem Tít cùng đi nữa, 2 Tôi vâng theo lời tỏ ra mà lên đó, phô-bày Tin-lành mà tôi đã giảng trong người ngoại-đạo ra cho anh em; lại phô-bày riêng cho những kẻ có danh-vọng hơn hết, kẻo sự chạy của tôi trước kia và bây giờ hóa ra vô-ích chăng. 3 Dầu Tít, kẻ cùng đi với tôi, là người Gờ-réc, cũng không bị ép phải cắt bì. 4 Chúng tôi đã làm như vậy, vì cớ mấy người anh em giả, lẻn vào trong vòng chúng tôi, để rình xem sự tự-do mà chúng tôi được trong Đức Chúa Jêsus-Christ, đặng bắt chúng tôi làm tôi-mọi. 5 Chúng tôi không nhường họ một giây-phút nào, chối chẳng chịu thuộc dưới quyền họ, hầu cho lẽ thật của Tin-lành được vững-bền trong anh em.

6 Còn như những kẻ mà người ta tôn-trọng lắm, (trước kia là kẻ thể nào, thì chẳng can-dự gì với tôi, Đức Chúa Trời không tây-vị ai hết), tôi nói, những kẻ đó dầu tôn-trọng lắm, cũng chẳng làm cho tôi thêm ích chút nào. 7 Trái lại, họ thấy sự giảng Tin-lành cho kẻ không chịu phép cắt-bì đã giao cho tôi, cũng như sự giảng Tin-lành cho người chịu phép cắt-bì đã giao cho Phi-e-rơ vậy — 8 vì Đấng đã cảm-động trong Phi-e-rơ để sai người làm sứ-đồ cho những kẻ chịu cắt-bì, cũng cảm-động trong tôi để sai tôi làm sứ-đồ cho dân ngoại — 9 và nhận biết ân-điển đã ban cho tôi, thì Gia-cơ, Sê-pha, Giăng, là những người được tôn như cột-trụ, trao tay hữu giao-kết với chúng tôi, tức là Ba-na-ba và tôi, hầu cho chúng tôi đi đến cùng dân ngoại, còn các người ấy thì đến cùng những kẻ chịu phép cắt-bì. 10 Các người ấy chỉ dặn-dò tôi phải nhớ đến kẻ nghèo-nàn, là đều tôi cũng đã ân-cần làm lắm.

Phao-lô can Phi-e-rơ

11 Nhưng khi Sê-pha đến thành An-ti-ốt, tôi có ngăn-can trước mặt người, vì là đáng trách lắm. 12 Bởi trước lúc mấy kẻ của Gia-cơ sai đi chưa đến, thì người ăn chung với người ngoại; vừa khi họ đã đến thì người lui đứng riêng ra, bởi sợ những kẻ chịu phép cắt-bì. 13 Các người Giu-đa khác cũng dùng một cách giả-dối như vậy, đến nỗi chính Ba-na-ba cũng bị sự giả-hình của họ dẫn-dụ. 14 Nhưng khi tôi thấy họ không đi ngay-thẳng theo lẽ thật của Tin-lành, thì nói với Sê-pha trước mặt mọi người rằng: Nếu anh là người Giu-đa, mà ăn-ở theo cách dân ngoại, không theo cách người Giu-đa, thì làm sao anh ép dân ngoại phải theo thói Giu-đa?

Nhờ đức-tin được xưng công-bình; sự sống trong Đấng Christ

15 Về phần chúng tôi, thì sanh ra là người Giu-đa, không phải là kẻ có tội từ trong dân ngoại. 16 Dầu vậy, đã biết rằng người ta được xưng công-bình, chẳng phải bởi các việc luật-pháp đâu, bèn là cậy đức-tin trong Đức Chúa Jêsus-Christ, nên chính chúng tôi đã tin Đức Chúa Jêsus-Christ, để được xưng công-bình bởi đức-tin trong Đấng Christ, chớ chẳng bởi các việc luật-pháp; vì chẳng có ai được xưng công-bình bởi các việc luật-pháp. 17 Nhưng

— 230 —