Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1332

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
1 : 21
2: 17
PHI-LÍP

trong mình tôi. 21 Vì Đấng Christ là sự sống của tôi, và sự chết là đều ích-lợi cho tôi vậy.

22 Ví thử tôi cứ sống trong xác-thịt, là ích-lợi cho công-khó tôi, thì tôi chẳng biết nên lựa đều chi. 23 Tôi bị ép giữa hai bề, muốn đi ở với Đấng Christ, là đều rất tốt hơn; 24 nhưng tôi cứ ở trong xác-thịt, ấy là sự cần hơn cho anh em. 25 Trong sự tin chắc đó, tôi biết rằng tôi sẽ cứ còn lại và ở với hết thảy anh em, để giúp đức-tin anh em được tấn-tới và vui-vẻ; 26 hầu cho khi tôi lại đến cùng anh em, anh em sẽ nhơn tôi mà có nhiều cớ khoe mình luôn trong Đức Chúa Jêsus-Christ.

Khuyên phải bền-đỗ

27 Duy anh em phải ăn-ở một cách xứng-đáng với đạo Tin-lành của Đấng Christ, để hoặc khi đến thăm anh em, hoặc khi vắng mặt, tôi cũng biết rằng anh em một lòng đứng vững, đồng tâm chống-cự vì đức-tin của đạo Tin-lành, phàm sự chẳng để cho kẻ thù-nghịch ngăm-dọa mình: 28 đều đó là một chứng-nghiệm chúng nó phải hư-mất, còn anh em được cứu-rỗi; và ấy là từ nơi Đức Chúa Trời, 29 Ngài nhơn Đấng Christ, ban ơn cho anh em, không những tin Đấng Christ mà thôi, lại phải chịu khổ vì Ngài nữa, 30 là phải chịu cùng một cuộc chiến-tranh như anh em đã thấy ở nơi tôi và hiện nay còn nghe nói có nơi tôi.

Nhơn-từ và khiêm-nhượng theo gương Đấng Christ

21 Vậy nếu trong Đấng Christ có đều yên-ủi nào, nếu vì lòng yêu-thương có đều cứu-giúp nào, nếu có sự thông-công nơi Thánh-Linh, nếu có lòng yêu-mến và lòng thương-xót, 2 thì anh em hãy hiệp ý với nhau, đồng tình yêu-thương, đồng tâm, đồng tư-tưởng mà làm cho tôi vui-mừng trọn-vẹn. 3 Chớ làm sự chi vì lòng tranh-cạnh hoặc vì hư-vinh, nhưng hãy khiêm-nhường, coi người khác như tôn-trọng hơn mình. 4 Mỗi một người trong anh em chớ chăm về lợi riêng mình, nhưng phải chăm về lợi kẻ khác nữa.

5 Hãy có đồng một tâm-tình như Đấng Christ đã có, 6 Ngài vốn có hình Đức Chúa Trời, song chẳng coi sự bình-đẳng mình với Đức Chúa Trời là sự nên nắm-giữ; 7 chính Ngài đã tự bỏ mình đi, lấy hình tôi-tớ và trở nên giống như loài người; 8 Ngài đã hiện ra như một người, tự hạ mình xuống, vâng-phục cho đến chết, thậm chí chết trên cây thập-tự. 9 Cũng vì đó nên Đức Chúa Trời đã đem Ngài lên rất cao, và ban cho Ngài danh trên hết mọi danh, 10 hầu cho nghe đến danh Đức Chúa Jêsus, mọi đầu gối trên trời, dưới đất, bên dưới đất, thảy đều quì xuống, 11 và mọi lưỡi thảy đều xưng Jêsus-Christ là Chúa, mà tôn-vinh Đức Chúa Trời, là Đức Chúa Cha.

Cố bền-đỗ để đạt đến sự trọn-lành

12 Ấy vậy, hỡi những kẻ rất yêu-dấu của tôi, như anh em đã vâng lời luôn luôn, chẳng những khi tôi có mặt mà thôi, lại bây giờ là lúc tôi vắng mặt, hãy càng hơn nữa, mà lấy lòng sợ-sệt run-rẩy làm nên sự cứu-chuộc mình. 13 Vì ấy chính Đức Chúa Trời cảm-động lòng anh em vừa muốn vừa làm theo ý tốt Ngài. 14 Phàm làm việc gì chớ nên lằm-bằm và lưỡng-lự, 15 hầu cho anh em ở giữa dòng-dõi hung-ác ngang-nghịch, được nên con-cái của Đức Chúa Trời, không vít, không tì, không chỗ trách được, lại giữa dòng-dõi đó, giữ lấy đạo sự sống, chiếu sáng như đuốc trong thế-gian; 16 cho đến nỗi tới ngày của Đấng Christ, tôi có thể khoe mình rằng chẳng đã chạy vô-ích và khó-nhọc luống-công. 17 Ví dầu huyết tôi phải dùng để tưới trên của tế-lễ và của dâng đức-tin anh em,

— 244 —