Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1349

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
1 : 19
3 : 12
I TI-MÔ-THÊ

tốt-lành, 19 cầm-giữ đức-tin và lương-tâm tốt. Mấy kẻ đã chối-bỏ lương-tâm đó, thì đức-tin họ bị chìm-đắm: 20 trong số ấy có Hy-mê-nê và A-léc-xan-đơ, ta đã phó cho quỉ Sa-tan rồi, hầu cho họ học biết đừng phạm-thượng nữa.

Cầu-nguyện cho mọi người

21 Vậy, trước hết mọi sự ta dặn rằng, phải khẩn-nguyện, cầu-xin, kêu-van, tạ ơn cho mọi người, 2 cho các vua, cho hết thảy các bậc cầm-quyền, để chúng ta được lấy đều nhơn-đức và thành-thật mà ở đời cho bình-tịnh yên-ổn. 3 Ấy là một sự lành và đẹp mắt Đức Chúa Trời, là Cứu-Chúa chúng ta, 4 Ngài muốn cho mọi người được cứu-rỗi và hiểu-biết lẽ thật. 5 Vì chỉ có một Đức Chúa Trời, và chỉ có một Đấng Trung-bảo ở giữa Đức Chúa Trời và loài người, tức là Đức Chúa Jêsus-Christ, là người; 6 Ngài đã phó chính mình Ngài làm giá chuộc mọi người. Ấy là lời chứng đã làm đúng kỳ 7 (ta nói thật, không nói dối), vì lời chứng ấy, ta đã được cử làm thầy giảng, làm sứ-đồ và giáo-sư cho dân ngoại, để dạy họ về đức-tin và về lẽ thật.

8 Vậy, ta muốn những người đờn-ông đều giơ tay thánh-sạch lên trời, mà cầu-nguyện khắp mọi nơi, chớ có giận-dữ và cãi-cọ.

Thân-phận người đờn-bà

9 Ta cũng muốn rằng những người đờn-bà ăn-mặc một cách gọn-ghẽ, lấy nết-na và đức-hạnh giồi mình, không dùng những tóc-gióc, vàng, châu-ngọc và áo-quần quí-giá, 10 nhưng dùng việc lành, theo lẽ đương-nhiên của người đờn-bà tin-kính Chúa. 11 Đờn-bà phải yên-lặng mà nghe dạy, lại phải vâng-phục mọi đàng. 12 Ta không cho phép đờn-bà dạy-dỗ, cũng không được cầm quyền trên đờn-ông; nhưng phải ở yên-lặng. 13 Vì A-đam được dựng nên trước nhứt, rồi mới tới Ê-va. 14 Lại không phải A-đam bị dỗ-dành, bèn là người đờn-bà bị dỗ-dành mà sa vào tội-lỗi. 15 Dầu vậy, nếu đờn-bà lấy đức-hạnh mà bền-đỗ trong đức-tin, trong sự yêu-thương, và trong sự nên thánh, thì sẽ nhơn đẻ con mà được cứu-rỗi.

Các giám-mục, các chấp-sự phải có phẩm-cách thể nào

31 Ví bằng có kẻ mong được làm giám-mục, ấy là ưa-muốn một việc tốt-lành; lời đó là phải lắm. 2 Vậy, người giám-mục cần phải không chỗ trách được, là chồng chỉ một vợ mà thôi, có tiết-độ, có tài-trí, xứng-đáng, hay tiếp khách và khéo dạy-dỗ. 3 Đừng mê rượu, cũng đừng hung-bạo, nhưng phải mềm-mại hòa-nhã; lại đừng ham tiền-bạc; 4 phải khéo cai-trị nhà riêng mình, giữ con-cái mình cho vâng-phục và ngay-thật trọn-vẹn; 5 vì nếu có ai không biết cai-trị nhà riêng mình, thì làm sao cai-trị được Hội-thánh của Đức Chúa Trời? 6 Người mới tin đạo không được làm giám-mục, e người tự-kiêu mà sa vào án-phạt của ma-quỉ chăng. 7 Người giám-mục lại phải được người ngoại làm chứng tốt cho, kẻo bị sỉ-nhục và mắc bẫy ma-quỉ.

8 Các chấp-sự cũng phải cho nghiêm-trọng, không được nói hai lời, không được ghiền rượu, không được tham lợi phi-nghĩa, 9 nhưng phải lấy lương-tâm thanh-sạch giữ lẽ mầu-nhiệm của đức-tin. 10 Những người đó cũng phải chịu thử-thách trước đã, nếu không chỗ trách được thì mới được làm chức chấp-sự. 11 Vợ các chấp-sự cũng phải nghiêm-trọng, chớ nói xấu, phải có tiết-độ và trung-tín trong mọi việc. 12 Các chấp-sự chỉ nên làm chồng của một vợ mà thôi, phải khéo cai-trị con-cái và nhà riêng mình.

— 261 —