Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1355

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
3: 4
4: 12
II TI-MÔ-THÊ

thuận, hay phao-vu, không tiết-độ, dữ-tợn, thù người lành, 4 lường thầy phản bạn, hay nóng giận, lên mình kiêu-ngạo, ưa-thích sự vui chơi hơn là yêu-mến Đức Chúa Trời, 5 bề ngoài giữ đều nhơn-đức, nhưng chối-bỏ quyền-phép của nhơn-đức đó. Những kẻ thể ấy, con hãy lánh xa đi. 6 Trong bọn họ có kẻ lẻn vào các nhà, quyến-dụ lòng những người đờn-bà mang tội-lỗi, bị bao nhiêu tình-dục xui-khiến; 7 vẫn học luôn mà không hề thông-biết lẽ thật được. 8 Xưa kia Gian-nét với Giam-be chống-trả Môi-se thể nào, thì những kẻ nầy cũng chống-trả lẽ thật thể ấy: lòng họ hoại-bại, đức-tin họ không thể chịu thử-thách được. 9 Nhưng họ không làm thêm được nữa, vì sự điên-dại của họ sẽ bày-tỏ ra cho thiên-hạ, cũng như của hai người kia.

10 Về phần con, con đã nói theo ta trong sự dạy-dỗ, tánh-hạnh, ý-muốn, đức-tin, nhịn-nhục, yêu-thương, bền-đỗ của ta, 11 trong những sự bắt-bớ, và hoạn-nạn đã xảy đến cho ta tại thành An-ti-ốt, Y-cô-ni và Lít-trơ. Những sự bắt-bớ đó ta đều chịu cả, và Chúa đã cứu ta thoát khỏi luôn luôn. 12 Vả lại, hết thảy mọi người muốn sống cách nhơn-đức trong Đức Chúa Jêsus-Christ, thì sẽ bị bắt-bớ. 13 Nhưng những người hung-ác, kẻ giả-mạo thì càng chìm-đắm luôn trong đều dữ, làm lầm-lạc kẻ khác mà cũng lầm-lạc chính mình nữa.

Lời khuyên Ti-mô-thê về Kinh-thánh

14 Về phần con, hãy đứng vững trong những sự con đã đem lòng tin chắc mà học và nhận lấy, vì biết con đã học những đều đó với ai, 15 và từ khi con còn thơ-ấu đã biết Kinh-thánh vốn có thể khiến con khôn-ngoan để được cứu bởi đức-tin trong Đức Chúa Jêsus-Christ. 16 Cả Kinh-thánh đều là bởi Đức Chúa Trời soi-dẫn,[1] có ích cho sự dạy-dỗ, bẻ-trách, sửa-trị, dạy người trong sự công-bình, 17 hầu cho người thuộc về Đức Chúa Trời được trọn-vẹn và sắm sẵn để làm mọi việc lành.

41 Ta ở trước mặt Đức Chúa Trời và trước mặt Đức Chúa Jêsus-Christ là Đấng sẽ đoán-xét kẻ sống và kẻ chết, nhơn sự đến của Ngài và nước Ngài mà răn-bảo con rằng: 2 hãy giảng đạo, cố khuyên, bất-luận gặp thời hay không gặp thời, hãy đem lòng rất nhịn-nhục mà bẻ-trách, nài-khuyên, sửa-trị, cứ dạy-dỗ chẳng thôi. 3 Vì sẽ có một thời kia, người ta không chịu nghe đạo lành; nhưng vì họ ham nghe những lời êm tai, theo tư-dục mà nhóm-họp các giáo-sư xung-quanh mình, 4 bịt tai không nghe lẽ thật, mà xây hướng về chuyện huyễn. 5 Nhưng con, phải có tiết-độ trong mọi sự, hãy chịu cực-khổ, làm việc của người giảng Tin-lành, mọi phận-sự về chức-vụ con phải làm cho đầy-đủ.

Phao-lô gần qua đời

6 Về phần ta, ta đang bị đổ ra làm lễ quán, kỳ qua đời của ta gần rồi. 7 Ta đã đánh trận tốt-lành, đã xong sự chạy, đã giữ được đức-tin. 8 Hiện nay mão triều-thiên của sự công-bình đã để dành cho ta; Chúa là quan án công-bình, sẽ ban mão ấy cho ta trong ngày đó, không những cho ta mà thôi, nhưng cũng cho mọi kẻ yêu-mến sự hiện đến của Ngài.

Các sự thông-báo khác

9 Hãy cố-gắng đến cùng ta cho kíp; 10 vì Đê-ma đã lìa-bỏ ta rồi, tại người ham-hố đời nầy, và đã đi qua thành Tê-sa-lô-ni-ca. Cơ-rết-xen đi trong xứ Ga-la-ti, còn Tít thì đi xứ Đa-ma-ti rồi. 11 Chỉ có một mình Lu-ca ở với ta. Hãy đem Mác đến với con, vì người thật có ích cho ta về sự hầu việc lắm. 12 Ta đã sai Ti-chi-cơ sang


  1. Nguyên-bổn rằng: Cả Kinh-thánh đều chịu Đức Chúa Trời hà hơi vào.
— 267 —