Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1377

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
4 : 2
5 : 9
GIA-CƠ

em vẫn hay tranh-chiến trong quan-thể mình sao? 2 Anh em tham-muốn mà chẳng được chi; anh em giết người và ghen-ghét mà chẳng được việc gì hết; anh em có sự tranh-cạnh và chiến-đấu; anh em chẳng được chi, vì không cầu-xin. 3 Anh em cầu-xin mà không nhận-lãnh được, vì cầu-xin trái lẽ, để dùng trong tư-dục mình.

4 Hỡi bọn tà-dâm kia, anh em há chẳng biết làm bạn với thế-gian tức là thù-nghịch với Đức Chúa Trời sao? Cho nên, ai muốn làm bạn với thế-gian, thì người ấy trở nên kẻ nghịch-thù cùng Đức Chúa Trời vậy. 5 Hay là anh em tưởng Kinh-thánh nói vô-ích sao? Đức Thánh-Linh mà Đức Chúa Trời khiến ở trong lòng chúng ta, ham-mến chúng ta đến nỗi ghen-tương, 6 nhưng Ngài lại ban cho ta ơn lớn hơn nữa. Vì vậy, Kinh-thánh chép rằng: Đức Chúa Trời trống-cự kẻ kiêu-ngạo, nhưng ban ơn cho kẻ khiêm-nhường.[1]

7 Vậy hãy phục Đức Chúa Trời; hãy chống-trả ma-quỉ, thì nó sẽ lánh xa anh em. 8 Hãy đến gần Đức Chúa Trời, thì Ngài sẽ đến gần anh em. Hỡi kẻ có tội, hãy lau tay mình, có ai hai lòng, hãy làm sạch lòng đi; 9 hãy cảm-biết sự khốn-nạn mình, hãy đau-thương khóc-lóc; hãy đổi cười ra khóc, đổi vui ra buồn. 10 Hãy hạ mình xuống trước mặt Chúa, thì Ngài sẽ nhắc anh em lên.

Về sự nói hành và xét-đoán

11 Hỡi anh em, chớ nói hành nhau. Ai nói hành anh em mình hoặc xét-đoán anh em mình, tức là nói xấu luật-pháp, và xét-đoán luật-pháp. Vả, nếu ngươi xét-đoán luật-pháp, thì ngươi chẳng phải là kẻ vâng-giữ luật-pháp, bèn là người xét-đoán luật-pháp vậy. 12 Chỉ có một Đấng lập ra luật-pháp và một Đấng xét-đoán, tức là Đấng cứu được và diệt được. Nhưng ngươi là ai, mà dám xét-đoán kẻ lân-cận mình?

Việc ngày mai không ai biết chắc

13 Hỡi anh em, là kẻ nói rằng: Hôm nay hoặc ngày mai, ta sẽ đi đến thành kia, ở đó một năm, buôn-bán và phát-tài, — 14 song ngày mai sẽ ra thế nào, anh em chẳng biết! Vì, sự sống của anh em là chi? Chẳng qua như hơi nước, hiện ra một lát rồi lại tan ngay. 15 Anh em phải nói trái lại: Ví bằng Chúa muốn, và ta còn sống, thì ta sẽ làm việc nọ việc kia. 16 Kìa anh em lấy những lời kiêu-ngạo mà khoe mình! Phàm khoe-khoang như vậy là xấu. 17 Cho nên, kẻ biết làm đều lành mà chẳng làm, thì phạm tội.

Kẻ giàu mà ác

51 Hỡi anh em là kẻ giàu-có! Hãy khóc-lóc, kêu-la, vì cớ hoạn-nạn sẽ đổ trên anh em. 2 Của-cải anh em bị mục-nát, áo-xống bị mối-mọt ăn rồi. 3 Vàng bạc anh em bị ten-rét, ten-rét đó sẽ làm chứng nghịch cùng anh em, nó cũng như lửa vậy, sẽ ăn thịt anh em. Anh em đã thâu-trử tiền-của trong những ngày sau-rốt! 4 Kìa, tiền công con gặt gặt ruộng anh em, mà anh em đã ăn gian, nó kêu oan, và tiếng kêu của con gặt đã thấu đến tai Chúa các cơ binh. 5 Anh em đã sống trên thế-gian ăn uống vui-sướng và xa-xỉ, anh em đã làm cho lòng mình no-nê trong ngày chém-giết; 6 anh em đã luận tội và đã giết người công-bình, mà người chẳng cự lại.

Sự nhịn-nhục trong cơn hoạn-nạn

7 Hỡi anh em, vậy hãy nhịn-nhục cho tới kỳ Chúa đến. Hãy xem kẻ làm ruộng: họ bền lòng chờ-đợi sản-vật quí-báu dưới đất cho đến chừng nào đã được mưa đầu mùa và cuối mùa. 8 Anh em cũng vậy, hãy nhịn-nhục và bền lòng; vì kỳ Chúa đến gần rồi.

9 Hỡi anh em, chớ oán-trách nhau,


  1. Châm-ngôn 3: 34.
— 289 —