Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1381

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
2: 15
3: 12
I PHI-E-RƠ

15 Vì anh em làm đều lành để ngăn miệng những kẻ ngu-muội dại-dột, ấy là ý-muốn của Đức Chúa Trời. 16 Hãy ăn-ở như người tự-do, nhưng chớ dùng tự-do làm cái màn che sự hung-ác, song phải coi mình là tôi-mọi Đức Chúa Trời. 17 Hãy kính mọi người; yêu anh em; kính-sợ Đức Chúa Trời; tôn-trọng vua.

Bổn-phận kẻ tôi-tớ

18 Hỡi kẻ làm tôi-tớ, hãy lấy lòng rất kính-sợ mà phục theo chủ mình, chẳng những phục người chủ hiền-lành mà thôi, lại phải phục người chủ khó tánh nữa. 19 Vì nhơn cớ lương-tâm đối với Đức Chúa Trời, mà chịu khốn-nạn trong khi bị oan-ức, ấy là một ơn phước. 20 Vả, mình làm đều ác, bị đánh mà hay nhịn-chịu, thì có đáng khoe gì? Nhưng nếu anh em làm lành, mà nhịn-chịu sự khốn-khó, ấy là một ơn phước trước mặt Đức Chúa Trời.

21 Anh em đã được kêu-gọi đến sự đó, vì Đấng Christ cũng đã chịu khổ cho anh em, để lại cho anh em một gương, hầu cho anh em noi dấu chơn Ngài; 22 Ngài chưa hề phạm tội, trong miệng Ngài không thấy có chút chi dối-trá; 23 Ngài bị rủa mà chẳng rủa lại, chịu nạn mà không hề ngăm-dọa, nhưng cứ phó mình cho Đấng xử-đoán công-bình; Ngài gánh tội-lỗi chúng ta trong thân-thể Ngài trên cây gỗ, hầu cho chúng ta là kẻ đã chết về tội-lỗi, được sống cho sự công-bình; lại nhơn những lằn đòn của Ngài mà anh em đã được lành bịnh.

24 Vì anh em vốn giống như con chiên lạc, mà bây giờ đã trở về cùng Đấng chăn-chiên và Giám-mục của linh-hồn mình.

Bổn-phận vợ chồng

31 Hỡi người làm vợ, hãy phục chồng mình, hầu cho nếu có người chồng nào không vâng theo Đạo, dẫu chẳng lấy lời khuyên-bảo, chỉ bởi cách ăn-ở của vợ, cũng đủ hóa theo, 2 vì thấy cách ăn-ở của chị em là tinh-sạch và cung-kính. 3 Chớ tìm-kiếm sự trang-sức bề ngoài, như gióc tóc, đeo đồ vàng, mặc áo quần lòa-loẹt; 4 nhưng hãy tìm-kiếm sự trang-sức bề trong giấu ở trong lòng, tức là sự tinh-sạch chẳng hư-nát của tâm-thần dịu-dàng im-lặng, ấy là giá quí trước mặt Đức Chúa Trời. 5 Vì các bà thánh xưa kia, trông-cậy Đức Chúa Trời, vâng-phục chồng mình, đều trau-giồi mình dường ấy; 6 như Sa-ra vâng-phục Áp-ra-ham, gọi người là chúa mình; nếu các chị em làm đều lành, không sợ chi hết mà rối trí, thì trở nên con gái của Sa-ra vậy.

7 Hỡi người làm chồng, hãy tỏ đều khôn-ngoan ra trong sự ăn-ở với vợ mình, như là với giống yếu-đuối hơn; vì họ sẽ cùng anh em hưởng phước sự sống, nên phải kính-nể họ, hầu cho không đều gì làm rối-loạn sự cầu-nguyện của anh em.

Khuyên phải yêu-thương, hòa-bình, nhịn-nhục

8 Rút lại, hết thảy anh em phải đồng lòng đầy thương-xót và tình yêu anh em, có lòng nhơn-từ và đức khiêm-nhượng. 9 Đừng lấy ác trả ác, cũng đừng lấy rủa-sả trả rủa-sả; trái lại, phải chúc phước, ấy vì đều đó mà anh em được gọi để hưởng phước lành. 10 Vả,

Ai muốn yêu sự sống
Và thấy ngày tốt-lành,
Thì phải giữ-gìn miệng lưỡi,
Đừng nói đều ác và lời gian-dảo;
11 Phải lánh đều dữ, làm đều lành,
Tìm sự hòa-bình mà đuổi theo,
12 Vì mắt của Chúa đoái-trông người công-bình,
Tai Ngài lóng nghe lời cầu-nguyện người,
Nhưng mặt Chúa sấp lại nghịch với kẻ làm ác.[1]


  1. Thi-thiên 34; 12-16,
— 293 —