Bước tới nội dung

Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/143

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
14 : 36
15 : 10
LÊ-VI KÝ

vít mốc trong nhà. 36 Trước khi vào khán vít mốc đó, thầy tế-lễ phải truyền họ đem đồ-đạc trong nhà ra hết, hầu cho khỏi bị lây ô-uế; sau dời xong, thầy tế-lễ sẽ vào đặng khán nhà. 37 Người sẽ xem vít đó, nếu nó ở nơi vách có lỗ màu xanh-xanh, hoặc đỏ-đỏ, bộ sâu hơn mặt vách, 38 thì thầy tế-lễ phải đi ra đến cửa ngoài, niêm nhà lại trong bảy ngày. 39 Ngày thứ bảy, thầy tế-lễ trở lại, nếu thấy vít ăn lan ra trên vách nhà, 40 thì phải truyền gỡ mấy cục đá bị vít lây, liệng ra ngoài thành trong một nơi dơ-dáy; 41 đoạn biểu người ta cạo trong nhà và chung-quanh nhà, và hốt bỏ bụi cạo đó ra ngoài thành trong một nơi dơ-dáy; 42 rồi lấy đá khác trám vào chỗ đá cũ, và đem hồ mới tô lại khắp nhà.

43 Nhưng nếu sau khi đã gỡ mấy cục đá, cạo nhà và tô lại, vít đó trở lại lở trong nhà, 44 thì thầy tế-lễ phải đến khán nữa. Nếu thấy vít ăn lan ra, ấy là một vít phung ăn ruồng nhà; nhà đã bị ô-uế. 45 Vậy họ phải phá nhà đi, đá, gỗ và hồ, rồi đem đổ hết thảy ngoài thành trong một nơi dơ-dáy. 46 Trong lúc niêm nhà, ai đi vào thì sẽ bị lây ô-uế cho đến chiều tối. 47 Ai ngủ, hoặc ăn trong nhà đó phải giặt quần-áo mình.

48 Nhưng sau khi nhà đã tô rồi, nếu thầy tế-lễ trở lại, khán thấy vít không ăn lan trong nhà, thì phải định nhà là tinh-sạch, vì vít đó đã lành rồi. 49 Đặng làm lễ nên thanh-sạch cho nhà, người phải lấy hai con chim, cây hương-nam, màu đỏ sặm và nhành kinh-giới; 50 giết một con chim trong chậu sành, trên nước chảy, 51 rồi lấy cây hương-nam, nhành kinh-giới, màu đỏ sặm, và con chim sống, nhúng hết trong huyết con chim đã cắt cổ trên nước chảy, và rảy bảy lần trên nhà. 52 Vậy, người dùng huyết con chim, nước chảy, con chim sống, cây hương-nam, nhành kinh-giới, và màu đỏ sặm đặng làm lễ khiến nhà nên thanh-sạch. 53 Đoạn, người thả con chim sống bay ra ngoài thành đến nơi ruộng; người sẽ làm lễ chuộc tội cho nhà, thì nhà sẽ được sạch.

54 Đó là luật-lệ về các thứ vít phung và tật đòng-đanh, 55 về vít mốc trên quần-áo và nhà ở, như vít phung, 56 về chỗ sưng, chỗ lở ra và chỗ đém, 57 đặng dạy cho biết khi nào ô-uế, và khi nào tinh-sạch. Đó là luật-lệ về bịnh phung vậy.

Luật-lệ về sự ô-uế của người nam và người nữ

151 Đức Giê-hô-va lại phán cùng Môi-se và A-rôn rằng: 2 Hãy truyền cho dân Y-sơ-ra-ên rằng: Phàm người nam nào thân mình bị bịnh bạch-trược, thì vì cớ đó bị ô-uế; 3 sự ô-uế người bởi nơi bạch-trược: hoặc thân mình chảy bạch-trược ra hay là ứ lại, thì người bị ô-uế. 4 Hễ giường nào người bịnh bạch-trược nằm, đều sẽ bị ô-uế: và các vật nào người ngồi trên cũng sẽ bị ô-uế. 5 Ai đụng đến giường người, phải giặt quần-áo mình, tắm trong nước, và bị ô-uế đến chiều tối. 6 Ai ngồi trên vật chi mà người bịnh bạch-trược đã ngồi, phải giặt quần-áo mình, tắm trong nước, và bị ô-uế đến chiều tối. 7 Ai đụng đến mình người bịnh bạch-trược, phải giặt quần-áo mình, tắm trong nước, và bị ô-uế đến chiều tối. 8 Nếu người bịnh bạch-trược nhổ nhằm người nào tinh-sạch, thì người đó phải giặt quần-áo mình, tắm trong nước, và bị ô-uế đến chiều tối. 9 Hễ xe nào người bịnh bạch-trược ngồi lên đều sẽ bị ô-uế. 10 Hễ ai đụng đến bất-kỳ vật chi dưới mình người bịnh bạch-trược, đều sẽ bị ô-uế đến chiều tối. Còn ai mang

— 131 —