Bước tới nội dung

Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/156

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
24 : 8
25 : 8
LÊ-VI KÝ

Đức Giê-hô-va. 8 Mỗi ngày sa-bát, người ta sẽ sắp bánh nầy trước mặt Đức Giê-hô-va luôn luôn, do nơi dân Y-sơ-ra-ên cung-cấp; ấy là một giao-ước đời đời. 9 Các bánh đó sẽ thuộc về A-rôn và các con trai người; họ phải ăn tại một nơi thánh, vì là vật chí-thánh cho họ, bởi các của-lễ dùng lửa dâng cho Đức Giê-hô-va. Ấy là một lệ định đời đời.

Luật-lệ về người nói lộng-ngôn

10 Có một đứa con trai, mẹ là người Y-sơ-ra-ên, và cha là người Ê-díp-tô, đi ra giữa vòng dân Y-sơ-ra-ên, đánh lộn tại nơi trại-quân với một người Y-sơ-ra-ên. 11-12 Đứa trai đó nói phạm đến và rủa-sả danh Đức Giê-hô-va; người ta dẫn nó đến Môi-se, bèn giam nó vào ngục cho đến chừng Đức Giê-hô-va phán định phải xử làm sao. Mẹ nó tên là Sê-lô-mít, con gái của Điệp-ri, thuộc về chi-phái Đan. 13 Vả, Đức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: 14 Hãy đem kẻ đã rủa-sả ra ngoài trại-quân, hết thảy ai đã có nghe nó phải đặt tay mình trên đầu nó, và cả hội-chúng phải ném đá nó. 15 Đoạn hãy nói cùng dân Y-sơ-ra-ên rằng: Người nào rủa-sả Đức Chúa Trời mình sẽ mang sự hình-phạt của tội mình. 16 Ai nói phạm đến danh Đức Giê-hô-va hẳn sẽ bị xử-tử; cả hội-chúng sẽ ném đá nó: mặc dầu nó là kẻ khách ngoại-bang hay là sanh trong xứ, hễ khi nào nói phạm đến danh Đức Giê-hô-va, thì sẽ bị xử-tử.

Mạng thế mạng

17 Kẻ nào đánh chết một người nào, mặc dầu kẻ đó là ai, sẽ bị xử-tử. 18 Kẻ nào đánh chết một súc-vật, phải thường lại, nghĩa là mạng đền mạng. 19 Khi một người nào làm thương-tích cho kẻ lân-cận mình, thì người ta phải làm thương-tích cho người đó lại như chính người đã làm: 20 gãy đền gãy, mắt đền mắt, răng đền răng. Người ta sẽ làm cho người ấy đồng một thương-vít như chính người đã làm cho người khác. 21 Kẻ nào làm chết một súc-vật, thì sẽ thường lại; còn kẻ nào giết chết một người, thì phải bị xử-tử. 22 Bất-luận kẻ khách ngoại-bang hay là người trong xứ, các ngươi cũng phải dùng một luật-lễ; vì ta là Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của các ngươi.

23 Vậy, Môi-se nói lại cùng dân Y-sơ-ra-ên, biểu đem kẻ đã rủa-sả ra khỏi trại-quân rồi ném đá nó. Thế thì, dân Y-sơ-ra-ên làm y như lời Đức Giê-hô-va đã truyền dặn Môi-se.

Năm sa-bát

251 Đức Giê-hô-va cũng phán cùng Môi-se tại trên núi Si-na-i rằng: 2 Hãy truyền cho dân Y-sơ-ra-ên rằng: Khi các ngươi đã vào xứ ta sẽ ban cho rồi, thì đất phải nghỉ, giữ một lễ sa-bát cho Đức Giê-hô-va. 3 Trong sáu năm, ngươi sẽ gieo ruộng và hớt nho mình, cùng thâu-hoạch thổ-sản. 4 Nhưng năm thứ bảy sẽ là năm sa-bát, để cho đất nghỉ, tức là một năm sa-bát cho Đức Giê-hô-va; ngươi chẳng nên gieo ruộng mình hay là hớt nho mình; 5 chẳng nên gặt lại những chi đã tự mọc lên sau khi mùa-màng, và đừng hái nho của vườn nho không hớt-sửa: ấy sẽ là một năm cho đất nghỉ. 6 Phàm vật gì mà đất sanh-sản trong năm sa-bát, sẽ dùng làm đồ-ăn cho ngươi, cho tôi trai tớ gái ngươi, cho kẻ làm thuê của ngươi, và cho kẻ ngoại-bang kiều-ngụ với ngươi; 7 cùng luôn cho lục-súc và thú-vật ở trong xứ ngươi nữa; hết thảy thổ-sản dùng làm đồ-ăn vậy.

Năm hân-hỉ

8 Ngươi cũng hãy tính bảy tuần năm, tức bảy lần bảy năm; thì-giờ của bảy tuần năm nầy sẽ là bốn

— 144 —