mươi tuổi sắp lên cho đến năm mươi, tức là mọi người đến đặng hầu việc và khiêng đồ trong hội-mạc, 48 cọng được tám ngàn năm trăm tám mươi. 49 Người ta tu-bộ người Lê-vi tùy theo mạng của Đức Giê-hô-va đã cậy Môi-se truyền dạy, cắt phần cho mỗi người việc mình phải làm, và vật chi mình phải khiêng đi; người ta tu-bộ dân tùy theo lời Đức Giê-hô-va đã phán dặn Môi-se vậy.
Những người ô-uế bị đuổi ra khỏi trại-quân
51 Đoạn, Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: 2 Hãy biểu dân Y-sơ-ra-ên đuổi ra ngoài trại-quân hết thảy người phung, người có bịnh bạch-trược, và người vì cớ đụng đến một xác chết nào đã bị ô-uế. 3 Bất-luận nam hay nữ, các ngươi phải đuổi họ ra ngoài trại-quân, hầu cho họ không làm cho trại-quân bị ô-uế, là nơi ta ngự ở trong. 4 Dân Y-sơ-ra-ên bèn làm như vậy, đuổi họ ra khỏi trại-quân, y như Đức Giê-hô-va đã truyền lịnh cho Môi-se vậy.
Luật về sự bồi-thường của hoạnh-tài
5 Đức Giê-hô-va lại phán cùng Môi-se rằng: 6 Hãy nói cùng dân Y-sơ-ra-ên như vầy: Khi một người nam hay nữ phạm một trong những tội người ta thường phạm, cho đến can-phạm cùng Đức Giê-hô-va, và vì cớ đó phải mắc tội, 7 thì người ấy phải xưng tội mình đã phạm ra, và trả tang-vật lại đủ, và thêm một phần năm giá vật mà giao cho người mình đã mắc tội cùng. 8 Nếu người nầy không còn, và không bà-con nào để lãnh tang-vật đó lại, thì vật ấy sẽ về Đức Giê-hô-va, tức là về thầy tế-lễ, ngoại trừ con chiên đực về lễ chuộc tội mà thầy tế-lễ sẽ dùng đặng chuộc tội cho người mắc tội đó. 9 Phàm lễ-vật chi biệt riêng ra thánh mà dân Y-sơ-ra-ên dâng cho thầy tế-lễ, đều sẽ thuộc về người. 10 Những vật biệt riêng ra thánh mà mỗi người dâng sẽ thuộc về người; vật chi mỗi người ban cho thầy tế-lễ, chắc sẽ thuộc về người vậy.
Luật-lệ về sự ghen-tương
11 Đức Giê-hô-va lại phán cùng Môi-se rằng: 12 Hãy nói cho dân Y-sơ-ra-ên rằng: Nếu một người đờn-bà lỗi đạo và phạm tội bất-chánh cùng chồng, 13 nếu có một người nam gian-dâm cùng nàng mà việc nhẹm khuất mắt chồng; nếu nàng bị ô-uế kín-nhiệm, không có chứng-cớ đối cùng nàng, và nàng không bị bắt tại trận; 14 nếu tánh ghen phát nơi người chồng ghen vợ mình, hoặc đã thật bị ô-uế, hoặc không có bị ô-uế, 15 thì người nầy phải dẫn vợ mình đến trước mặt thầy tế-lễ, và vì nàng đem theo một phần mười ê-pha bột mạch-nha dùng làm của tế-lễ. Người chớ nên chế dầu vào, và cũng chẳng nên bỏ nhũ-hương lên trên, vì là một của-lễ chay về sự ghen-tương, một của-lễ chay kỷ-niệm đặng nhắc tội gian-ác. 16 Thầy tế-lễ sẽ biểu người nữ đến gần, đứng trước mặt Đức Giê-hô-va. 17 Kế đó thầy tế-lễ lấy nước thánh đổ vào chậu đất, hốt bụi ở trên đất của đền-tạm mà bỏ trong nước. 18 Đoạn, thầy tế-lễ phải biểu người nữ đứng trước mặt Đức Giê-hô-va, lột trần đầu nàng, để của-lễ kỷ-niệm trên lòng bàn tay nàng, nghĩa là của-lễ chay về sự ghen-tương; và thầy tế-lễ phải có nước đắng giáng rủa-sả trong tay mình.
19 Thầy tế-lễ phải bắt người nữ thề, và nói cùng nàng rằng: Nếu chẳng một người nam nào nằm cùng ngươi, và nếu đương dưới quyền chồng ngươi không có lỗi đạo và không bị ô-uế, thì chẳng phải mắc một đều hại nào của nước đắng giáng rủa-sả nầy. 20 Còn nếu đương dưới quyền