Bước tới nội dung

Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/183

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
14 : 1
14 : 23
DÂN-SỐ KÝ

có thấy kẻ cao-lớn, tức là con-cháu của A-nác, thuộc về giống giềnh-giàng; chúng tôi thấy mình khác nào con cào-cào, và họ thấy chúng tôi cũng như vậy.

Sự lằm-bằm khác; dân-sự dấy loạn bị án phải chết trong đồng vắng

141 Cả hội-chúng bèn cất tiếng la lên, và dân-sự khóc-lóc trong đêm đó. 2 Hết thảy dân Y-sơ-ra-ên lằm-bằm cùng Môi-se và A-rôn; cả hội-chúng nói cùng hai người rằng: Chớ chi chúng tôi đã chết trong xứ Ê-díp-tô, hay là đã chết trong đồng vắng nầy! 3 Vì cớ nào Đức Giê-hô-va dẫn chúng tôi vào xứ nầy đặng bị gươm mà ngã? Vợ và con nhỏ chúng tôi sẽ bị làm một miếng mồi. Về phần chúng tôi, há chẳng khá trở về xứ Ê-díp-tô hơn sao? 4 Rồi dân-sự nói với nhau rằng: Chúng ta hãy lập lên một quan-trưởng, và trở về xứ Ê-díp-tô đi.

5 Môi-se và A-rôn bèn sấp mình xuống trước mặt cả hội dân Y-sơ-ra-ên. 6 Giô-suê, con trai của Nun, và Ca-lép, con trai của Giê-phu-nê, là hai người trong bọn đi do-thám xứ, bèn xé quần-áo mình. 7 Hai người nói cùng cả hội dân Y-sơ-ra-ên rằng: Xứ mà chúng tôi đã đi khắp đặng do-thám thật là một xứ rất tốt; 8 nếu Đức Giê-hô-va đẹp lòng cùng chúng ta, ắt sẽ đem chúng ta vào xứ nầy mà ban cho; ấy là một xứ đượm sữa và mật. 9 Chỉ các ngươi chớ dấy loạn cùng Đức Giê-hô-va, và đừng sợ dân của xứ, vì dân đó sẽ là đồ nuôi chúng ta, bóng che-chở họ đã rút đi khỏi họ rồi, và Đức Giê-hô-va ở cùng ta. Chớ sợ chi.

10 Bấy giờ cả hội-chúng nói ném đá hai người nầy, nhưng sự vinh-quang của Đức Giê-hô-va hiện ra trên hội-mạc, trước mặt dân Y-sơ-ra-ên. 11 Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Dân nầy khinh ta và không tin ta cho đến chừng nào, mặc dầu các phép lạ ta làm giữa chúng nó? 12 Ta sẽ giáng cho dân-sự nầy dịch-lệ và tiêu-diệt phần cơ-nghiệp của nó đi; nhưng ta sẽ làm cho ngươi thành một dân lớn hơn và mạnh hơn nó.

13 Môi-se thưa cùng Đức Giê-hô-va rằng: Dân Ê-díp-tô có hay rằng Chúa cậy quyền-năng Chúa đem dân nầy ra khỏi họ; 14 và có thuật đều đó cho dân xứ nầy. Ôi Đức Giê-hô-va! người ta biết rằng Chúa ngự giữa dân nầy, Chúa hiện ra cho mắt chúng thấy, trụ mây Chúa ở trên dân nầy, và Chúa đi trước, ban ngày trong một trụ mây, ban đêm trong một trụ lửa. 15 Nếu Chúa giết hết dân nầy như thể giết một người, thì các nước đã nghe nói về Chúa sẽ nói rằng: 16 Đức Giê-hô-va không thể dẫn dân nầy vào xứ mà Ngài đã thề ban cho; bởi cớ đó, Ngài giết chết chúng nó trong đồng vắng. 17 Vả, bây giờ, tôi xin quyền-năng của Chúa hiện ra cách oai-nghiêm như Chúa đã nói rằng: 18 Đức Giê-hô-va vốn chậm nóng-giận và đầy ơn; hay xá đều gian-ác và tội-lỗi; nhưng không kể kẻ có tội là vô tội, và nhơn tội tổ-phụ phạt con-cháu trải ba bốn đời. 19 Tôi xin Chúa tha tội gian-ác của dân nầy tùy theo ơn lớn của Chúa, như Chúa đã tha từ xứ Ê-díp-tô đến đây.

20 Đức Giê-hô-va đáp rằng: Ta đã tha như lời ngươi xin. 21 Nhưng ta chỉ sự hằng sống ta mà quả-quyết rằng, sự vinh-quang của Đức Giê-hô-va sẽ đầy-dẫy khắp trái đất! 22 Trong mọi người đã thấy sự vinh-quang ta, phép lạ ta đã làm tại xứ Ê-díp-tô và nơi đồng vắng, là các người đã thử ta mười lần và đã không nghe lời ta, 23 thì chẳng một ai sẽ thấy xứ mà ta thề hứa cho tổ-phụ chúng nó.

— 171 —