Bước tới nội dung

Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/193

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
20 : 16
21 : 8
DÂN-SỐ KÝ

Chúng tôi đã ở lâu tại xứ Ê-díp-tô, nhưng dân xứ đó bạc-đãi chúng tôi và tổ-phụ chúng tôi. 16 Chúng tôi có kêu la cùng Đức Giê-hô-va; Ngài có nghe thấu tiếng kêu, bèn sai một thiên-sứ dẫn chúng tôi ra khỏi xứ Ê-díp-tô. Nầy, chúng tôi hiện ở tại Ca-đe, là thành ở nơi đầu bờ-cõi của vua. 17 Xin cho phép chúng tôi đi ngang qua xứ của vua; chúng tôi sẽ chẳng đi ngang qua đồng ruộng, sẽ chẳng đi ngang vườn nho, và chúng tôi cũng sẽ chẳng uống nước các giếng; chúng tôi sẽ đi theo đường cái của vua, không xây qua bên hữu, cũng không xây qua bên tả cho đến chừng nào đã đi ngang khỏi bờ-cõi của vua. 18 Nhưng Ê-đôm đáp rằng: Ngươi chớ khá đi ngang ranh ta; bằng cượng, ta sẽ cầm gươm ra đón ngươi. 19 Dân Y-sơ-ra-ên tâu rằng: Chúng tôi đi theo đường cái; nếu chúng tôi và bầy súc-vật chúng tôi uống nước của vua, thì chúng tôi sẽ trả tiền. Xin chỉ để đi bộ ngang qua, không chi khác nữa. 20 Nhưng Ê-đôm đáp rằng: Ngươi chẳng được qua đâu! Ê-đôm bèn đem quân-chúng rất đông, tay cầm binh-khí, ra đón Y-sơ-ra-ên. 21 Ấy vậy, Ê-đôm không cho phép Y-sơ-ra-ên đi ngang bờ-cõi mình; Y-sơ-ra-ên trở đi khỏi người.

A-rôn qua đời

22 Cả hội dân Y-sơ-ra-ên đi từ Ca-đe đến núi Hô-rơ. 23 Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se và A-rôn trên núi Hô-rơ, tại bờ-cõi xứ Ê-đôm, mà rằng: 24 A-rôn sẽ về nơi tổ-phụ mình, vì người không được vào xứ mà ta đã ban cho dân Y-sơ-ra-ên đâu; bởi vì tại nước Mê-ri-ba, các ngươi đã bội-nghịch điều-răn ta. 25 Hãy bắt A-rôn và Ê-lê-a-sa, con trai người, biểu đi lên núi Hô-rơ; 26 đoạn hãy lột áo-xống A-rôn mặc cho Ê-lê-a-sa, con trai người. Ấy tại đó A-rôn sẽ được tiếp về và qua đời. 27 Vậy, Môi-se làm y như Đức Giê-hô-va đã phán dặn; ba người đi lên núi Hô-rơ, cả hội-chúng đều thấy. 28 Môi-se lột áo-xống A-rôn, mặc cho Ê-lê-a-sa, con trai người. A-rôn chết tại đó, trên chót núi; rồi Môi-se và Ê-lê-a-sa đi xuống. 29 Cả hội-chúng thấy A-rôn đã tắt hơi rồi, bèn khóc người trong ba mươi ngày.

Dân Y-sơ-ra-ên thắng vua A-rát

211 Khi vua A-rát, người Ca-na-an, ở nơi Nam-phương, hay rằng Y-sơ-ra-ên theo đường do-thám đi đến, bèn hãm-đánh Y-sơ-ra-ên, và bắt mấy người cầm tù. 2 Y-sơ-ra-ên bèn hứa-nguyện cùng Đức Giê-hô-va rằng: Nếu Chúa phó dân nầy vào tay tôi, tất tôi sẽ diệt các thành của nó. 3 Đức Giê-hô-va nhậm lời dân Y-sơ-ra-ên và phó dân Ca-na-an cho. Người ta diệt hết dân đó và các thành của nó, đặt tên chỗ nầy là Họt-ma[1].

Con rắn lửa và con rắn đồng

4 Đoạn, dân Y-sơ-ra-ên đi từ núi Hô-rơ về hướng Biển-đỏ, đặng đi vòng theo xứ Ê-đôm; giữa đường dân-sự ngã lòng. 5 Vậy, dân-sự nói nghịch cùng Đức Chúa Trời và Môi-se mà rằng: Làm sao người khiến chúng tôi lên khỏi xứ Ê-díp-tô đặng chết trong đồng vắng? Vì đây không có bánh, cũng không có nước, và linh-hồn chúng tôi đã ghê-gớm thứ đồ-ăn đạm-bạc nầy. 6 Đức Giê-hô-va sai con rắn lửa đến trong dân-sự, cắn dân đó đến đỗi người Y-sơ-ra-ên chết rất nhiều. 7 Dân-sự bèn đến cùng Môi-se mà nói rằng: Chúng tôi có phạm tội, vì đã nói nghịch Đức Giê-hô-va và người. Hãy cầu-xin Đức Giê-hô-va, để Ngài khiến rắn lìa xa chúng tôi. Môi-se cầu-khẩn cho dân-sự. 8 Đức Giê-hô-va phán


  1. Nghĩa là: sự diệt.
— 181 —