Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/588

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
9 : 21
9 : 34
NÊ-HÊ-MI

miệng chúng ăn ma-na, và ban cho chúng nước đặng uống khát. 21 Phải, Chúa nuôi-dưỡng chúng bốn mươi năm trong đồng-vắng: chúng chẳng thiếu-thốn chi cả; quần-áo chúng không cũ rách, và chơn chúng chẳng phù lên.

22 Vả lại, Chúa ban cho chúng những nước và dân-tộc, và phân-phát nước ấy cho chúng; chúng nhận được nước của Si-hôn, tức nước của vua Hết-bôn, và nước của Óc, vua Ba-san. 23 Chúa cũng thêm nhiều con-cháu chúng đông như sao trên trời, đưa chúng vào xứ mà Chúa đã phán cùng tổ-phụ chúng rằng chúng sẽ vào đó đặng nhận lấy xứ ấy. 24 Vậy, con-cháu chúng bèn vào và nhận lấy xứ, và Chúa bắt phục trước mặt họ các dân của xứ, là dân Ca-na-an, phó dân ấy và những vua chúng nó cùng các dân-tộc của xứ vào tay họ, đặng họ đãi các dân ấy theo ý mình muốn. 25 Họ chiếm lấy những thành bền-vững, và ruộng-đất mầu-mỡ, được những nhà đầy các vật tốt-lành, nhưng giếng đào, vườn nho, vườn ô-li-ve, và cây trái rất nhiều; chúng ăn, bèn được no-nê, và mập-béo, vui lòng trong sự nhơn-từ lớn-lao của Chúa.

26 Dầu vậy, chúng chẳng vâng theo, bèn phản-nghịch với Chúa, ném bỏ luật-pháp Chúa sau lưng, giết các đấng tiên-tri của Chúa, là người làm chứng nghịch cùng họ đặng đem họ trở lại cùng Chúa; song chúng lại chọc giận Chúa nhiều thay. 27 Vì vậy, Chúa phó họ vào tay cừu-địch của họ; chúng nó hà-hiếp họ. Trong thời hoạn-nạn chúng kêu-cầu cùng Chúa, thì từ các từng trời Chúa có nghe đến; theo lòng nhân-từ lớn-lao của Chúa, Chúa bèn ban cho những đấng giải-cứu để cứu chúng khỏi tay kẻ cừu-địch mình.

28 Nhưng khi chúng được an-tịnh, bèn khởi làm lại đều ác trước mặt Chúa; vì vậy, Chúa bỏ chúng vào tay kẻ thù-nghịch để quản-hạt chúng; song khi chúng trở lại, kêu-cầu cùng Chúa, thì Chúa từ trên trời nghe đến, và vì lòng thương-xót Chúa, nên giải-cứu chúng nhiều lần. 29 Chúa cũng làm chứng nghịch cùng chúng, để dẫn-dắt chúng trở lại luật-pháp của Ngài. Dầu vậy, chúng cư-xử cách kiêu-ngạo không nghe các điều-răn Chúa, phạm đến luật-lệ của Chúa, là luật-lệ nếu người nào vâng làm theo, tất sẽ được sống; chúng ở chấp-nhứt[1], cứng cổ mình, và không khứng nghe theo. 30 Chúa dung-thứ chúng nhiều năm, và cậy Thần-linh và các tiên-tri của Chúa mà làm chứng nghịch cùng chúng; nhưng chúng không lắng tai nghe, nên Chúa phó chúng vào tay dân-tộc của các xứ. 31 Song, vì lòng thương-xót lớn-lao của Chúa, Chúa không có tận diệt chúng, cũng không lìa-bỏ chúng; vì Chúa vốn là Đức Chúa Trời hay thương-xót và nhơn-từ.

32 Vậy bây giờ, hỡi Đức Chúa Trời của chúng tôi ơi! là Đức Chúa Trời rất lớn rất quyền-năng và đáng sợ, hằng giữ giao-ước và sự nhơn-từ, xin chớ coi nhỏ-mọn trước mặt Chúa các việc đau-đớn cực-nhọc đã giáng trên chúng tôi, trên các vua và các quan-trưởng, trên những thầy tế-lễ và các tiên-tri, trên tổ-phụ chúng tôi, và trên hết thảy dân-sự của Chúa, từ đời các vua A-si-ri cho đến ngày nay. 33 Trong mọi việc đã xảy đến cho chúng tôi, Chúa vẫn là công-bình; vì Chúa thi-hành cách chơn-thật, còn chúng tôi lại làm cách hung-ác. 34 Các vua chúng tôi, các quan-trưởng, những thầy tế-lễ, và tổ-phụ chúng tôi, không có gìn-giữ luật-pháp của Chúa, cũng chẳng nghe theo các điều-răn và chứng-cớ mà Chúa phán dạy nghịch cùng chúng.


  1. Nguyên bổn rằng: đưa vai chấp-nhứt.
— 576 —