sợi chỉ điều, và nói rằng: Đứa nầy ra trước. 29 Nhưng nó rút tay vào, thì đây, anh nó lại ra. Bà mụ nói rằng: Mầy tông rách dường nầy! Họ đặt tên là Phê-rết[1]. 30 Kế em nó ra sau, là đứa nơi tay có sợi chỉ điều, và họ đặt tên là Sê-rách[2].
Giô-sép ngụ tại xứ Ê-díp-tô
391 Vả, Giô-sép bị đem qua xứ Ê-díp-tô, thì Phô-ti-pha, người bổn-xứ, làm quan thị-vệ của Pha-ra-ôn[3], mua chàng nơi tay dân Ích-ma-ên đã dẫn đến. 2 Giô-sép ở trong nhà chủ mình, là người Ê-díp-tô, được Đức Giê-hô-va phù-hộ, nên thạnh-lợi luôn. 3 Chủ thấy Đức Giê-hô-va phù-hộ chàng và xui cho mọi việc chi chàng lãnh làm nơi tay đều được thạnh-vượng. 4 Vậy, Giô-sép được ơn trước mặt chủ mình; chủ cắt chàng hầu việc, đặt cai-quản cửa-nhà, và phó của-cải mình cho chàng hết. 5 Từ khi người đặt Giô-sép cai-quản cửa-nhà cùng hết thảy của-cải mình rồi, thì Đức Giê-hô-va vì Giô-sép ban phước cho nhà người; sự ban phước của Đức Giê-hô-va bủa khắp mọi vật của người làm chủ, hoặc trong nhà, hoặc ngoài đồng. 6 Người giao hết của-cải mình cho Giô-sép coi-sóc, chẳng lo đến việc nào nữa, trừ ra các phần vật-thực của mình ăn mà thôi. Vả, Giô-sép hình-dung đẹp-đẽ, mặt-mày tốt-tươi.
Giô-sép bị tù
7 Sau các việc nầy, vợ chủ đưa mắt cùng Giô sép, mà nói rằng: Hãy lại nằm cùng ta. 8 Chàng từ-chối và đáp rằng: Chủ đã giao nơi tay tôi mọi vật của người, và nầy, chủ chẳng lo biết đến việc chi trong nhà nữa; 9 trong nhà nầy chẳng ai lớn hơn tôi, và chủ cũng không cấm chi tôi, trừ ra một mình ngươi, vì là vợ của chủ tôi. Thế nào tôi dám làm đều đại-ác dường ấy, mà phạm tội cùng Đức Chúa Trời sao? 10 Thường ngày người dỗ-dành mặc dầu, thì Giô-sép chẳng khấng nghe lời dụ-dỗ nằm cùng hay là ở cùng người chút nào.
11 Một ngày kia, Giô-sép vào nhà đặng làm công-việc; vả, chẳng có người nhà nào ở đó, 12 thì người bèn nắm áo chàng mà rằng: Hãy nằm cùng ta! Nhưng chàng liền tuột áo để lại trong tay người mà chạy trốn ra ngoài. 13 Khi người thấy áo còn lại nơi tay mình, và chàng đã chạy trốn ra ngoài như vậy, 14 bèn gọi người nhà mà nói rằng: Bay coi! Họ khéo đem vào nhà một thằng Hê-bơ-rơ để chọc-ghẹo ta. Nó lại gần toan nằm cùng ta, nhưng ta la lớn lên. 15 Vừa khi nó nghe ta cất tiếng la, thì tuột áo lại bên ta, chạy trốn ra ngoài. 16 Người bèn để áo của Giô-sép bên mình đợi khi chủ về nhà, 17 học lại cùng chủ y như lời trước, rằng: Thằng nô-lệ Hê-bơ-rơ mà ông khéo đem về nhà đã đến gần đặng chọc-ghẹo tôi; 18 nhưng khi tôi cất tiếng la lên, nó tuột áo lại bên tôi, rồi chạy trốn ra ngoài.
19 Vừa khi chủ của Giô-sép nghe lời vợ nói rằng: Đó, kẻ nô-lệ ông làm đều như vậy, thì nổi giận phừng-phừng, 20 bèn bắt chàng đem bỏ vào tù, là nơi cầm các kẻ phạm tội của vua. Vậy, chàng ở tù tại đó.
21 Đức Giê-hô-va phù-hộ Giô-sép và tỏ lòng nhân-từ cùng chàng, làm cho được ơn trước mặt chủ ngục. 22 Chủ ngục giao hết các kẻ tù trong tay Giô-sép, chẳng việc chi làm qua khỏi được chàng. 23 Chủ ngục chẳng soát lại những việc đã ở nơi tay