Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/604

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
9: 14
9: 32
Ê-XƠ-TÊ

tại Su-sơ cũng làm như chiếu-chỉ về ngày nay; và cho phép treo nơi mộc-hình mười con trai của Ha-man. 14 Vua bèn truyền lịnh làm như vậy: có hạ chiếu-chỉ truyền ra trong Su-sơ, và người ta treo mười con trai của Ha-man. 15 Dân Giu-đa ở tại Su-sơ cũng hiệp lại trong ngày mười bốn tháng của A-đa, và giết ba trăm người ở tại Su-sơ; nhưng chúng không tra tay mình vào hóa-tài.

16 Những dân Giu-đa khác ở trong các tỉnh của vua, bèn hiệp lại binh-vực cho sanh-mạng mình, hãm đánh kẻ thù-nghịch mình, giết bảy mươi lăm ngàn người ghen-ghét mình; nhưng họ không tra tay vào hóa-tài. 17 Việc ấy xảy ra nhằm ngày mười ba của tháng A-đa; còn ngày mười bốn tháng ấy, chúng an-nghỉ, lập thành một ngày tiệc-yến vui-vẻ. 18 Nhưng dân Giu-đa ở tại Su-sơ nhóm-hiệp trong ngày mười ba và mười bốn của tháng ấy; còn ngày mười lăm tháng ấy, chúng an-nghỉ và lập thành một ngày tiệc-yến vui-vẻ. 19 Bởi cớ ấy, những người Giu-đa ở nơi các hương-thôn, lấy ngày mười bốn tháng A-đa làm một ngày vui-mừng, tiệc-yến, một ngày lễ để gởi cho lẫn nhau những lễ-vật.

20 Mạc-đô-chê ghi chép các đều nầy, và gởi thơ cho hết thảy dân Giu-đa ở trong các tỉnh của vua A-suê-ru, hoặc gần hay xa, 21 để khiến cho họ hằng năm giữ ngày mười bốn và mười lăm của tháng A-đa, 22 vì trong ngày và tháng ấy dân Giu-đa đã thoát khỏi kẻ thù-nghịch mình và được bình-an, sự đau-đớn đổi ra mừng-rỡ, và ngày buồn-thảm hóa ra ngày lễ; lại bảo họ lập thành ngày tiệc-yến và vui-mừng, gởi cho lẫn nhau những lễ-vật, và bố-thí cho người nghèo-khổ.

23 Dân Giu-đa nhận làm theo việc mình đã khởi làm, và theo đều Mạc-đô-chê đã viết gởi cho mình; 24 vì Ha-man, con trai Ham-mê-đa-tha, dân A-gát, kẻ hãm-hiếp hết thảy dân Giu-đa, có lập mưu hại dân Giu-đa đặng tuyệt-diệt đi, và có bỏ Phu-rơ, nghĩa là bỏ thăm, để trừ-diệt và phá-hủy chúng đi. 25 Song khi bà Ê-xơ-tê đến trước mặt vua để tỏ ra việc ấy, thì vua ra chiếu-chỉ truyền bảo rằng các mưu ác mà Ha-man đã toan hại dân Giu-đa hãy đổ lại trên đầu của hắn, và người ta treo hắn với các con trai hắn nơi mộc-hình.

26 Bởi cớ đó, người ta cứ theo chữ Phu-rơ, mà gọi các ngày đó là Phu-rim. Lại vì có lời của thơ nầy, và vì cớ các đều chúng đã thấy, cùng bị xảy đến cho mình, 27 nên dân Giu-đa nhận và định thường-lệ cho mình, cho dòng-giống mình, và cho những người sẽ nhập bọn với mình, mỗi năm phải giữ hai ngày nầy tùy cái thơ nầy và theo thì nhứt-định, chẳng ai nên bỏ-bê; 28 lại người ta phải nhớ lại hai ngày ấy, và mỗi gia-tộc trong mỗi tỉnh mỗi thành phải giữ nó trải qua các đời; chẳng được bỏ-bê ngày Phu-rim nầy khỏi giữa dân Giu-đa, và kỷ-niệm nó chớ hề mất khỏi dòng-dõi họ.

29 Hoàng-hậu Ê-xơ-tê, con gái của A-bi-hai, và Mạc-đô-chê, người Giu-đa, lại viết thơ thứ nhì đặng khuyên dân Giu-đa gìn-giữ lễ Phu-rim; 30 người lấy lời hòa-bình và chơn-thật mà gởi thơ cho hết thảy dân Giu-đa ở trong một trăm hai mươi bảy tỉnh của nước A-suê-ru, 31 đặng làm chứng quyết-định các ngày Phu-rim ấy theo thì-tiết nhứt-định, y như Mạc-đô-chê, người Giu-đa, và hoàng-hậu Ê-xơ-tê đã dạy-biểu chúng, và y như chúng đã lập lấy cho mình và cho dòng-dõi mình, về kỳ kiêng ăn và ai-khóc. 32 Lịnh-mạng của bà Ê-xơ-tê định việc giữ các ngày Phu-rim; đoạn đều đó được chép vào sách.

— 592 —