Bước tới nội dung

Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/615

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
10 : 2
11 : 4
GIÓP

2 Tôi sẽ thưa với Đức Chúa Trời rằng: Xin chớ đoán-phạt tôi;
Hãy tỏ cho tôi biết nhân sao Chúa tranh-luận với tôi.
3 Chúa há đẹp lòng đè ép,
Khinh-bỉ công-việc của tay Ngài,
Và chiếu-sáng trên mưu-chước của kẻ ác sao?
4 Chúa có mắt xác-thịt ư?
Chúa thấy như người phàm thấy sao?
5 Các ngày của Chúa há như ngày loài người ư?
Các năm của Chúa há như năm loài người sao?
6 Sao Chúa tra-hạch gian-ác tôi,
Tìm-kiếm tội-lỗi tôi,
7 Dầu Chúa biết tôi chẳng phải gian-ác,
Và không ai giải-thoát khỏi tay Chúa?
8 Tay Chúa đã dựng-nên tôi, nắn-giọt trót mình tôi;
Nhưng nay Chúa lại hủy-diệt tôi!
9 Xin Chúa nhớ rằng Chúa đã nắn hình tôi như đồ gốm;
Mà Chúa lại muốn khiến tôi trở vào tro bụi sao?
10 Chúa há chẳng có rót tôi chảy như sữa,
Làm tôi ra đặc như bánh sữa ư?
11 Chúa đã mặc cho tôi da và thịt,
Lấy xương và gân đương tréo tôi.
12 Chúa đã ban cho tôi mạng-sống và đều nhân-từ;
Sự Chúa đoái-hoài tôi đã gìn-giữ tâm-hồn tôi.

13 Dầu vậy, Chúa giấu các đều nầy nơi lòng Chúa;
Tôi biết đều ấy ở trong tư-tưởng của Ngài.
14 Nếu tôi phạm tội, Chúa sẽ xem-xét tôi,
Chẳng dung-tha gian-ác tôi.
15 Nếu tôi làm hung-ác, thì khốn cho tôi thay!
Còn nếu tôi ăn-ở công-bình, tôi cũng chẳng dám ngước đầu lên,
Vì đã bị đầy-dẫy sỉ-nhục, và thấy sự khổ-nạn tôi.
16 Ví bằng tôi ngước đầu lên, hẳn quả Chúa sẽ săn tôi như sư-tử, và tỏ ra nơi tôi quyền diệu-kỳ của Ngài.
17 Chúa đặt chứng mới đối nghịch tôi,
Và gia-thêm sự giận cùng tôi:
Đau-đớn liên-tiếp, và thì khốn-khó theo tôi.

18 Nhơn sao Chúa đem tôi ra khỏi lòng mẹ tôi?
Phải chi đã tắt hơi, thì chẳng con mắt nào thấy tôi!
19 Bằng vậy, tôi sẽ như đã không hề có;
Vì mới lọt lòng mẹ, bèn bị đem đến mồ-mả!
20 Các ngày tôi há chẳng phải ít-ỏi sao?
Vậy, Chúa ôi, khá ngưng dứt đi,
Hãy dời khỏi tôi đi, để tôi được an-ủy một chút,
21 Trước khi tôi đi đến xứ tối-tăm và bóng sự chết, không hề trở lại;
22 Tức đất tối đen như mực,
Là miền có bóng sự chết, chỉ có sự hỗn-độn tại đó,
Và ánh-sáng không khác hơn tối-tăm.

Lời giảng của Sô-pha

111 Sô-pha, người Na-a-ma, đáp lại, mà rằng:

2 Há chẳng nên đáp lại lời nói nhiều sao?
Người già-miệng há sẽ được xưng là công-bình ư?
3 Chớ thì các lời khoe-khoang của ông sẽ khiến người ta nín sao?
Khi ông nhạo-báng, há không có ai bỉ mặt ông ư?
4 Vì ông thưa cùng Đức Chúa Trời rằng: Đạo-lý tôi là thanh-tịnh;

— 603 —