Bước tới nội dung

Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/618

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
13 : 8
14 : 6
GIÓP

8 Các ngươi há muốn tây-vị Đức Chúa Trời,
Và cãi-lẽ cho Ngài sao?
9 Nếu Ngài dò-xét lòng các ngươi, các ngươi vừa ý đều đó sao?
Các ngươi há muốn phỉnh-gạt Ngài như phỉnh-gạt loài người sao?
10 Quả thật Ngài sẽ trách-phạt các ngươi.
Nếu các ngươi lén tây-vị người.
11 Chớ thì sự oai-nghi Ngài sẽ chẳng khiến các ngươi bối-rối sao?
Sự hoảng-kinh Ngài há sẽ chẳng giáng trên các ngươi ư,
12 Châm-ngôn của các ngươi chỉ như châm-ngôn tro-bụi;
Những thành-lũy của các ngươi thật là thành-lũy bùn-đất,

13 Vậy, hãy nín đi, khá lìa khỏi ta, để ta biện-luận,
Mặc dầu xảy đến cho ta đều gì.
14 Cớ sao ta lấy răng cắn thịt mình[1]
Và liều sanh-mạng mình?
15 Dẫu Chúa giết ta, ta cũng còn nhờ-cậy nơi Ngài;
Nhưng ta sẽ binh-vực tánh-hạnh ta trước mặt Ngài.
16 Chánh đều đó sẽ là sự cứu-rỗi ta;
Vì một kẻ vô-đạo chẳng được đến trước mặt Chúa.
17 Hãy nghe kỹ-càng các lời ta,
Lời trần-cáo ta khá lọt vào tai các ngươi!
18 Kìa, ta đã bày-tỏ việc cáo-tụng ta,
Ta biết ta sẽ được xưng công-bình.
19 Có ai sẽ tranh-luận với ta chăng?
Ví bằng ta nín lặng, quả ta tắt hơi.

20 Có hai đều cầu-xin Chúa chớ làm cho tôi,
Thì tôi sẽ không ẩn mình tôi khỏi mặt Chúa:
21 Xin Chúa rút tay Chúa khỏi mình tôi,
Và sự hoảng-kinh của Chúa chớ làm bối-rối tôi nữa.
22 Đoạn, hãy gọi tôi, tôi sẽ thưa lại,
Hoặc tôi nói, thì Chúa sẽ trả lời cho tôi.
23 Số gian-ác và tội-lỗi tôi bao nhiêu?
Cầu Chúa cho tôi biết sự phạm luật và tội-lỗi tôi.
24 Nhân sao Chúa giấu mặt Chúa,
Và cầm bằng tôi là kẻ cừu-địch Chúa?
25 Chúa há muốn khiến kinh-hãi chiếc lá bị gió đưa đi,
Và đuổi theo cộng rạ khô sao?
26 Vì Chúa làm cho tôi bị đều cay-đắng,
Và khiến cho tôi gánh các tội-ác phạm lúc thanh-niên,
27 Đặt chơn tôi trong xiềng tỏa,
Xét các đường-lối tôi,
Và ghi ranh-hạng chung-quanh bước chơn tôi,
28 Còn tôi bị bể nát ra như vật mục,
Như một cái áo bị sâu cắn nát vậy.

Gióp tỏ-bày sự gian-khổ của loài người

141 Loài người bởi người nữ sanh ra, sống tạm ít ngày,
Bị đầy-dẫy sự khốn-khổ.
2 Người sanh ra như cỏ hoa, rồi bị phát;
Người chạy qua như bóng, không ở lâu-dài.
3 Dầu vậy, Chúa còn để mắt trên người dường ấy,
Và khiến tôi đến chịu Chúa xét-đoán sao?
4 Ai có thể từ sự ô-uế mà lấy ra được đều thanh-sạch?
Chẳng một ai!
5 Nếu các ngày của loài người đã định rồi,
Nếu số tháng người ở nơi Chúa,
Và Chúa đã định giới-hạn cho người, mà người không qua khỏi được,
6 Thì xin Chúa hãy xây mắt Ngài khỏi người, để người đặng yên-nghỉ,


  1. Nghĩa là, cớ sao tôi binh-vực mạng-sống tôi như một con thú kia binh-vực miếng mồi của nó cắn-ngậm trong răng.
— 606 —