Bước tới nội dung

Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/674

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
37 : 36
39 : 1
THI-THIÊN

36 Song có người đi qua, kìa, hắn chẳng còn nữa;
Tôi tìm hắn, nhưng không gặp.
37 Hãy chăm-chú người trọn-vẹn, và nhìn-xem người ngay-thẳng;
Vì cuối-cùng người hoà-bình có phước.
38 Còn các kẻ vi-phạm sẽ cùng nhau bị hủy-hoại;
Sự tương-lai kẻ ác sẽ bị diệt đi.
39 Nhưng sự cứu-rỗi người công-bình do Đức Giê-hô-va mà đến;
Ngài là đồn-lũy của họ trong thì gian-truân.
40 Đức Giê-hô-va giúp-đỡ và giải-cứu họ;
Ngài giải họ khỏi kẻ ác và cứu-rỗi cho,
Bởi vì họ đã nương-náu mình nơi Ngài.

Kẻ ăn-năn đau-thảm cầu-xin Chúa thương-xót mình
Thơ Đa-vít làm; dùng để kỷ-niệm

381 Đức Giê-hô-va ôi! xin chớ nổi thạnh-nộ mà quở-trách tôi,
Cũng đừng nóng giận mà sửa-phạt tôi.
2 Vì các mũi tên Chúa gắm mình tôi,
Và tay Chúa đè nặng trên tôi.
3 Bởi cơn giận Chúa, thịt tôi chẳng nơi nào lành;
Tại cớ tội-lỗi tôi, xương-cốt tôi chẳng được an-nghỉ.
4 Vì sự gian-ác tôi vượt qua đầu tôi;
Nó nặng quá cho tôi, khác nào một gánh nặng.
5 Tại cớ khờ-dại tôi,
Các vít-thương tôi thối-tha và chảy-lở.
6 Tôi bị đau-đớn và khòm cúp xuống;
Trọn ngày tôi đi buồn-thảm;
7 Vì có lửa hừng thiêu-đốt cật tôi,
Và thịt tôi chẳng nơi nào lành.
8 Tôi mệt-nhọc và rêm nhiều quá,
Tôi la-hét vì cớ lòng tôi bồn-chồn.
9 Chúa ôi! các sự ao-ước tôi đều ở trước mặt Chúa,
Sự rên-siết tôi chẳng giấu Chúa.
10 Lòng tôi hồi-hộp, sức tôi mỏn đi;
Sự sáng mắt tôi cũng thiếu mất nữa.
11 Các người thương tôi và những bạn tôi đều đứng xa vạ tôi,
Còn bà-con tôi ở cách xa tôi.
12 Những kẻ tìm giết mạng-sống tôi gài bẫy tôi,
Kẻ tìm hại tôi nói đều dữ,
Và trọn ngày toan sự phỉnh-gạt.
13 Nhưng tôi như kẻ điếc, không nghe chi,
Như người câm, không mở miệng.
14 Tôi đã trở nên như người không nghe,
Như người chẳng có lời đối lại ở trong miệng mình.
15 Vì, Đức Giê-hô-va ôi! tôi để lòng trông-cậy nơi Ngài,
Hỡi Chúa là Đức Chúa Trời tôi, Chúa sẽ đáp lại;
16 Vì tôi có nói rằng: Nguyện chúng nó chớ mừng-rỡ vì cớ tôi!
Khi chơn tôi xiêu-tó, chúng nó dấy lên cách kiêu-ngạo cùng tôi.
17 Tôi gần sa-ngã,
Nỗi đau-đớn vẫn ở trước mặt tôi;
18 Vì tôi sẽ xưng gian-ác tôi ra,
Tôi buồn-rầu vì tội-lỗi tôi.
19 Nhưng kẻ thù-nghịch tôi còn sống và mạnh,
Các kẻ ghét tôi vô-cớ thì nhiều;
20 Còn những kẻ lấy dữ trả lành
Cũng là cừu-địch tôi, bởi vì tôi theo đều lành.
21 Đức Giê-hô-va ôi! xin chớ lìa-bỏ tôi.
Đức Chúa Trời tôi ôi! xin chớ cách xa tôi.
22 Chúa ôi! Chúa là sự cứu-rỗi tôi,
Hãy mau mau đến tiếp-trợ tôi.

Sự hư-không của đời
Thơ Đa-vít làm. Cho thầy nhạc-chánh, dùng về « Giê-đu-thun »

391 Tôi nói rằng: Tôi sẽ giữ các đường-lối tôi,

— 662 —