Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/804

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
3 : 5
4: 13
NHÃ-CA

5 Hỡi các con gái Giê-ru-sa-lem, ta ép-nài các ngươi
Bởi những hoàng-dương hay là con nai đồng nội,
Chớ kinh-động, chớ làm tỉnh-thức ái-tình ta
Cho đến khi nó muốn.

6 Người kia là ai, ở từ đồng vắng đi lên,
Giống như trụ khói, xông một-dược và nhũ-hương,
Với đủ thứ hương của con buôn?

7 Kìa, kiệu của Sa-lô-môn,
Có sáu mươi dõng-sĩ trong bọn dõng-sĩ Y-sơ-ra-ên
Vây chung-quanh nó;
8 Thảy đều cầm gươm và thạo đánh giặc;
Ai nấy đều có gươm ở nơi đùi mình,
Vì sợ-hãi ban đêm.
9 Vua Sa-lô-môn làm cho mình một cái kiệu bằng gỗ Li-ban.
10 Người làm các trụ nó bằng bạc,
Nơi dựa lưng bằng vàng,
Chỗ ngồi bằng vật màu điều,
Còn ở giữa lót bằng ái-tình của các con gái Giê-ru-sa-lem.
11 Hỡi các con gái Si-ôn, hãy ra xem vua Sa-lô-môn
Đội mão triều-thiên mà mẹ người đã đội trên đầu người
Trong ngày định thân, trong ngày lòng người vui-vẻ.


41 Hỡi bạn tình ta, nầy mình đẹp-đẽ thay, mình đẹp-đẽ thay!
Mắt mình trong lúp giống như mắt bò-câu;
Tóc mình khác nào bầy dê nằm nơi triền núi Ga-la-át.
2 Răng mình như thể bầy chiên mới hớt lông,
Từ ao tắm-rửa đi lên,
Thảy đều sanh đôi, không một con nào son-sẻ.
3 Môi mình tơ sợi chỉ hồng,
Miệng mình có duyên thay;
Má mình trong lúp tợ như nửa quả lựu.
4 Cổ mình như tháp Đa-vít, xây-cất để treo binh-khí;
Ngàn cái khiên treo tại đó, là các cái khiên của tay anh-hùng.
5 Hai nương-long mình như cặp con sanh đôi của hoàng-dương,
Thả ăn giữa đám hoa huệ.

6 Ta sẽ đi lên núi một-dược,
Đến đồi nhũ-hương,
Ở cho đến khi hừng đông lố ra,
Và bóng tối tan đi.

7 Hỡi bạn ta, mình vốn xinh-đẹp mọi bề,
Nơi mình chẳng có tì-vít gì cả.
8 Hỡi tân-phụ ta, hãy cùng ta đến từ Li-ban,
Hãy cùng ta đến từ Li-ban;
Khá nhìn-xem từ chót A-ma-na,
Từ đỉnh Sa-nia và Hẹt-môn,
Từ hang sư-tử,
Từ núi con beo.
9 Hỡi em gái ta, tân-phụ ta ơi, mình đã cướp lấy lòng ta,
Vì một cái liếc mắt, vì một vòng trân-châu nơi cổ mình, mình đã cướp lấy lòng ta.
10 Hỡi em gái ta, tân-phụ ta ơi, ái-tình mình đẹp là dường nào!
Ái-tình mình ngon hơn rượu,
Và mùi thơm của dầu mình tốt hơn các thức hương!
11 Hỡi tân-phụ ta, môi mình nhỏ mật ong xuống,
Dưới lưỡi mình có mật ong và sữa;
Hơi thơm của quần-áo mình như hơi thơm của Li-ban.
12 Em gái ta, tân-phụ ta là vườn đóng kín,
Là nguồn nước khóa lại, là suối niêm-phong.
13 Đám cây mình là vườn địa-đàng,
Có thạch-lựu và trái ngon,
Hoa phụng-tiên và cây cam-tòng;

— 792 —