Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/940

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
2 : 20
3 : 31
CA THƯƠNG

20 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin đoái xem! Ngài đã hề đãi ai như thế?
Đờn-bà há ăn trái ruột mình, tức con-cái ẵm trong tay ư?
Thầy tế-lễ cùng tiên-tri, há nên giết trong nơi thánh Chúa ư?
21 Những người trẻ và già nằm sải trên đất trong đường-phố.
Những gái trẻ và trai trẻ ta đều ngã dưới mũi gươm.
Ngài giết đi nơi ngày thạnh-nộ, tru-diệt chẳng xót-thương.
22 Ngài đã nhóm như ngày hội trọng-thể những sự kinh-hãi của tôi mọi bề.
Nơi ngày thạnh-nộ của Đức Giê-hô-va, chẳng ai thoát khỏi và sót lại.
Những kẻ tôi đã bồng ẵm và thấy lớn lên, hết thảy đã bị quân nghịch hủy-hại.

Sự phàn-nàn, trông-mong, đành chịu của Giê-rê-mi

31 Ta là người đã thấy khốn-khổ bởi gậy thạnh-nộ của Ngài.
2 Ngài đã dắt ta và khiến ta bước đi trong tối-tăm, chẳng bước đi trong sáng-láng.
3 Chắc Ngài trở tay cả ngày nghịch cùng ta nhiều lần.
4 Ngài đã làm hao-mòn thịt và da, đã bẻ gãy xương ta,
5 Đã xây-đắp nghịch cùng ta, vây ta bằng mật-đắng và sự nhọc-nhằn,
6 Khiến ta ở trong nơi tối-tăm, như người đã chết từ lâu đời.
7 Ngài đã bao-bọc ta bằng tường, mà không cho ra; lại làm cho nặng xiềng ta.
8 Khi ta kêu-la và xin cứu, Ngài bịt tai chẳng nghe lời cầu-nguyện;
9 Lấy những đá đẽo lấp lối ta; Ngài đã làm cho đường-nẻo ta quanh-quẹo.
10 Ngài đối với ta như gấu rình-rập, như sư-tử nơi kín-đáo;
11 Khiến ta lạc đường và vồ-xé ta, cho ta phải sầu-não.
12 Ngài đã giương cung và chọn ta làm tròng cho tên Ngài.
13 Ngài đã khiến tên trong bao Ngài vào trái cật ta:
14 Ta làm trò cười cho cả dân ta, họ lấy ta làm bài hát cả ngày.
15 Ngài đã cho ta đầy-dẫy sự đắng-cay, cho ta no-nê bằng ngải-cứu.
16 Ngài đã lấy sỏi bẻ răng ta; vùi ta vào trong tro.
17 Ngài khiến hồn ta xa sự bình-an, ta đã quên phước-lành,
18 Ta rằng: Hết sức-mạnh ta, dứt lòng trông-đợi Đức Giê-hô-va.

19 Hãy nhớ đến sự hoạn-nạn khốn-khổ ta, là ngải-cứu và mật-đắng.
20 Hồn ta còn nhớ đến, và hao-mòn trong ta.
21 Ta nhớ lại sự đó, thì có sự trông-mong:
22 Ấy là nhờ sự nhơn-từ Đức Giê-hô-va mà chúng ta chưa tuyệt. Vì sự thương-xót của Ngài chẳng dứt;
23 Mỗi buổi sáng thì lại mới luôn, sự thành-tín Ngài là lớn lắm.
24 Hồn ta nói: Đức Giê-hô-va là cơ-nghiệp ta, nên ta để lòng trông-cậy nơi Ngài.
25 Đức Giê-hô-va ban sự nhơn-từ cho những kẻ trông-đợi Ngài, cho linh-hồn tìm-cầu Ngài.
26 Thật tốt cho người trông-mong và yên-lặng đợi-chờ sự cứu-rỗi của Đức Giê-hô-va.
27 Thật tốt cho người mang ách lúc trẻ-thơ.
28 Phải, nó phải ngồi một mình và làm thinh, vì Ngài đã gán ách trên mình.
29 Nó khá để miệng trong bụi-đất!... hoặc-giả sẽ có sự trông-mong.
30 Nó khá đưa má ra cho kẻ vả, khá chịu đầy nhuốc-nha.
31 Vì Chúa chẳng hề bỏ cho đến đời đời.

— 928 —