Bước tới nội dung

Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/957

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
14 : 8
15 : 7
Ê-XÊ-CHI-ÊN

chính ta, Đức Giê-hô-va, sẽ trả lời cho nó. 8 Ta sẽ sấp mặt lại nghịch cùng người ấy, khiến nó nên gở-lạ, dấu, và tục-ngữ, và dứt nó khỏi giữa dân ta. Bấy giờ các ngươi sẽ biết ta là Đức Giê-hô-va.

9 Nếu kẻ tiên-tri bị dỗ mà nói lời nào, ấy chính ta, Đức Giê-hô-va, đã để tiên-tri đó bị dỗ, và ta sẽ giá tay trên nó, diệt nó khỏi giữa dân Y-sơ-ra-ên của ta. 10 Cả hai sẽ đều chịu tội mình: tội của kẻ tiên-tri sẽ giống như tội của kẻ cầu-hỏi, 11 để cho nhà Y-sơ-ra-ên chẳng còn lầm-lạc xa ta nữa, và chẳng làm ô-uế mình nữa bởi mọi sự phạm phép của nó; nhưng đặng chúng nó được làm dân ta, và ta làm Đức Chúa Trời chúng nó, Chúa Giê-hô-va phán vậy.

12 Đoạn, có lời Đức Giê-hô-va phán cùng ta rằng: 13 Hỡi con người, nếu đất nào làm sự trái phép mà phạm tội nghịch cùng ta, và nếu ta giá tay trên nó, bẻ gậy bánh của nó, giáng cho sự đói-kém, và diệt hết người và vật trong nó, 14 thì dẫu trong đất đó có ba người nầy, là Nô-ê, Đa-ni-ên, và Gióp, cũng chỉ cứu được linh-hồn mình bởi sự công bình mình, Chúa Giê-hô-va phán vậy; 15 Nếu ta khiến các thú dữ trải qua trong đất, làm cho hủy-hoại, trở nên hoang-vu, đến nỗi chẳng ai đi qua nữa vì cớ các thú ấy, 16 thì dẫu trong đất có ba người đó, Chúa Giê-hô-va phán, thật như ta hằng sống, họ cũng chẳng cứu được con trai con gái; chỉ một mình họ được cứu, nhưng đất sẽ hoang-vu. 17 Hay là, nếu ta sai gươm-dao đến trên đất đó, mà rằng: Gươm-dao hãy trải qua đất, đến nỗi ta diệt người và vật nó, 18 thì dẫu trong đất có ba người đó, Chúa Giê-hô-va phán, thật như ta hằng sống, họ cũng chẳng cứu được con trai con gái, nhưng chỉ một mình họ được cứu. 19 Hay là, nếu ta sai ôn-dịch đến trong đất đó, nếu ta đổ cơn giận mà làm chảy máu nó đặng diệt hết người và vật khỏi nó, 20 thì dẫu có Nô-ê, Đa-ni-ên, và Gióp ở đó, Chúa Giê-hô-va phán, thật như ta hằng sống, họ cũng chẳng cứu được nào con trai nào con gái, chỉ một mình họ cứu được linh-hồn mình bởi sự công bình mình thôi. 21 Vậy, Chúa Giê-hô-va phán như vầy: Ta lấy bốn sự đoán-phạt nặng-nề, tức là gươm-dao, đói-kém, thú dữ, và ôn-dịch mà giáng cho Giê-ru-sa-lem, đặng hủy-diệt khỏi nó người và thú-vật, sự đó quá hơn là dường nào! 22 Dầu vậy, nầy, trong đó còn có kẻ sót lại, cả con trai con gái sẽ bị đem ra: nầy, chúng nó sẽ đi ra đến cùng các ngươi; các ngươi sẽ thấy đường-lối và việc làm của chúng nó, thì sẽ tự yên-ủi mình về tai-vạ ta đã giáng trên Giê-ru-sa-lem, tức về mọi sự ta đã giáng trên nó. 23 Phải, khi các ngươi thấy đường-lối và việc làm chúng nó, thì chúng nó sẽ yên-ủi các ngươi; và các ngươi sẽ biết mọi sự ta đã làm trong nó, thì ta chẳng làm vô-cớ, Chúa Giê-hô-va phán vậy.

Dân Y-sơ-ra-ên sánh với cây nho đưng

151 Có lời Đức Giê-hô-va phán cùng ta rằng: 2 Hỡi con người, cây nho ở trong các cây khác, và nhánh nho ở trong cây rừng, thì có hơn gì không? 3 Người ta có thể lấy gỗ bởi nó để làm việc gì? Có dùng làm đinh để treo vật gì được chăng? 4 Nầy, nó bị ném vào lửa để làm củi, khi lửa đã thiêu hai đầu, và khúc giữa cũng cháy, thì còn dùng được việc gì? 5 Nầy, khi nó còn nguyên, chẳng dùng làm gì được; huống nữa là, khi lửa đã thiêu-nuốt và nó đã bị đốt-cháy, thì còn dùng làm trò chi được ư! 6 Vậy nên, Chúa Giê-hô-va phán như vầy: Như cây nho trong các cây rừng mà ta lấy làm củi, ném vào trong lửa, thì ta cũng sẽ phó dân-cư Giê-ru-sa-lem như vậy. 7 Ta sẽ để

— 945 —