Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/73

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 71 —

Phùng-Ngọc nói:

— Đường sông ngược nước, đáp thuyền đi chậm lắm, ta rất là nóng ruột, thời cứ theo đường bộ mà đi.

Ba thầy tớ bèn cứ theo đường bộ tiến đi, không đầy mấy ngày đi đến châu Đức khánh, thấy ở trong dặng chuối bên đường có một ông lão già đương cúi khom lưng cuốc đất Phùng Ngọc xuống ngựa cúi mình mà hỏi rằng:

— Dám thưa Trưởng-giả, từ đây đến Đại-hám-sơn, đường xá hãy còn phải đi xa hay gần?

Ông lão-già ngửng đầu lên nhìn kỹ Phùng-Ngọc mà rằng:

— Tướng-công cần đến Đại-hám-sơn có việc chi đó?

— Thưa Trưởng-giả, vãn-sinh có bà cô ở đó, muốn đi đến hỏi thăm.

Ông lão lắc đầu mà rằng:

— Xa thời không xa chi mấy

Phùng-Ngọc cả mừng mà rằng:

— Chẳng hay đi về đường nào, xin phiền Trưởng-giả trỏ bảo cho.

Ông lão giơ tay trỏ mà rằng:

— Cứ đi về mé tây kia độ vài mươi dặm, đến núi Cẩm-thạch qua góc bể đến sông Nam-giang, theo cửa sông Lục-đô, đi độ 30 dặm đến Thạch-giáp-sào qua Vân-hãm, đó tức là Đại-hám-sơn song đá nhấp nhô, cây rậm rạp đường đi rất là hiểm nghèo.

Phùng-Ngọc giã ơn từ tạ rồi trông về núi Cẩm-thạch mà đi đường đi rẫy núi kéo dài đi độ vài mươi dặm. chợt trông thấy một cái cột đá cao trót-vót, đến hơn trăm trượng, hình như ngọn giáo đâu-mâu, không có bấu víu vào đâu cả, nghìn hoa muôn nhị đỏ ối như hồng-hà Phùng-Ngọc cầm roi trỏ mà rằng:

— Kia hẳn là núi Cẩm-thạch!

Thông, Hán hai người ngửng đầu trông lên thời thấy như ngọc truốt vàng tô, năm vẻ rỡ-rệt. Hoàng Hán xem hồi lâu rồi lấy làm kỳ-dị mà rằng:

— Chẳng hay ngọn núi nào mà khắp chốn hang khe đều trồng hoa cả, đẹp biết là chừng nào!

Phùng-Ngọc nói:

— Nguyên xưa có sự tích thế này: Lúc đời Hán có sai quan