— Thưa để cho tôi xin đi nói.
Hoàng Hán vội vàng trở vào trong trại ngồi quị xuống đất. Quân-sư hỏi:
— Ngươi đã về đấy à? Chủ nhà ngươi nói làm sao?
Hoàng Hán thưa:
— Bẩm thày chúng tôi nghe nói rất mừng song có ba việc này ước trước với quân-sư, xin quân-sư rộng lượng hải-hà nghe theo lời ước.
Mai-Anh hỏi:
— Ước ba điều chi hở bay?
Hoàng Hán nói:
— Một là xin Đại-vương về hàng triều-đình.
Mai Anh nghe nói chưa kịp trả lời, thời quân-sư gật đầu mà rằng:
— Việc đó là chính đáng lắm, nghe theo cũng là phải.
Hoàng Hán nói:
— Điều thứ hai là vì thày tôi trước đã cưới lấy Trương tiểu-thư, sau lại gặp Lý-công-chúa tự xin làm thứ hai ở dưới Trương tiểu-thư; nay muốn ước với tiểu-thư đây cũng khiêm nhường như Lý-công-chúa, chịu kém ở dưới bậc Lý-công-chúa.
Mai tiểu-thư nghe nói chưa kịp trả lời. quân-sư lại gật đầu liền mà rằng:
— Cái điều đó vẫn là lẽ tự-nhiên rồi....! Còn điều thứ ba là gì.
Hoàng Hán nói:
— Điều thứ ba là thày chúng tôi hẹn rằng: vì nhà có cha mẹ già đều bảy tám mươi tuổi cả, hễ sau khi thành-thân rồi độ mười ngày hay nửa tháng, ước với tiểu-thư phải để cho thày chúng tôi trở về nhà để phụng-dưỡng cha mẹ.
Mai tiểu-thư liền nói lên rằng:
— Việc ấy thời không thể nghe theo được.
Quân-sư liền vội vàng mà rằng:
— Đó chính là phận-sự người hiếu-tử, lẽ nào lại không nghe theo được. Ngươi cứ tới trình lại chủ ngươi rằng: ba điều ước ấy xin y theo cả.
Hoàng Hán cả mừng, lại trở ra bước đi như bay. Mai tiểu-thư nói:
— Thưa quân-sư. việc liên-hôn với tôi, không phải là lòng y