— Quân giặc này khinh xược người lắm, xin tướng-quân tâu Công-chúa khởi binh, lũ chúng tôi xin liều chết mà đánh để đền ơn Công-chúa.
Phù Hùng nói:
— Nếu được chư-tướng đồng-tâm hiệp-lực, thời lo gì không đạp đổ núi Cẩm thạch, phá tan ngàn Thiên-mã!
Bấy giờ chỉ có một mình Đặng Bưu cúi đầu nín lặng không nói gì cả. Phù-Hùng hỏi:
— Đặng tướng-quân nghĩ sao mà không nói câu gì cả làm vậy.
Đặng Bưu nói:
— Tiểu-tướng nghĩ cho kỹ ra thời chư-tướng chỉ suông có cái bụng giận xung-thiên, chớ như Hoàng chúa-công quyết không thể cứu được, mà quân Thiên-mã cũng không thể đánh phá được.
Phù-Hùng hỏi:
— Sao lại biết được như thế?
Đặng-Bưu nói:
— Tôi nghe đất La-bàng vạn sơn trùng-điệp: thiên-lý bao-la, đồn giặc ở rải rác ra các hang núi, thì-thọt không biết đâu mà lường, nếu đến đánh thời phải dùng đến 30 vạn quân, chẹn đường yếu-hại, đoạn quân cứu-ứng, phải đến hàng năm hàng tháng dần dà trừ tiễu, thời dụng-lực mới dễ. Nếu đem độ vài vạn quân mà đánh, chặn bên đông thời hụt bên tây, đánh bên nam thời mất bên bắc. tự mình cứu-ứng không xong, sao hay vào được sào huyệt của họ. Nay ở Gia-quế này binh mã chỉ có 20 vạn, quân lưu-thủ phi năm vạn không đủ, trừ năm vạn ra chỉ còn có 15 vạn, như thế thời có làm được việc gì không?
Phù-Hùng hỏi:
— Thế thời bây giờ làm thế nào?
Đặng-Bưu nói:
— Tôi nghe triều-đình đã mấy lần đem binh để chinh-tiễu La-bàng, phí-tổn vô-số tiền-lương, mà không bắt được mảnh cung mũi tên của giặc. Nay ta nếu đem quân trừ hắn thời triều-đình hẳn mừng, ta nên sai người đến Đô-đốc phủ, xin phát thêm cho 15 vạn đại-binh nữa đến trợ-chiến có hay không?
Phù-Hùng nói:
— Kế sách tướng-quân rất phải, song tính ngày ra không kịp, ví phỏng Ngô Đốc-phủ bằng lòng ưng cho, các nha-môn không