Mĩ-nhân nói:
— Chỗ này vắng vẻ, nhàn-nhân không ai dám đến đây, xin chàng đừng có ngại.
Quí-Nhi nói:
— Dám hỏi tiểu-thư quí-tính cao-danh là gì? cùng với Lam tiểu-thư có tình qua-cát gì không?
Mĩ-nhân nói:
— Tôi đây chính là Kim-Liên tiểu-thư con Lam đại-vương đây.
Quí-Nhi thất kinh. lạy phục xuống đất mà rằng:
— Tiểu-sinh sơ-ý không biết, lắm khi đường-đột, tội cam vạn-tử.
Kim-Liên vội đỡ dậy mà rằng:
— Xin chàng chớ kinh hoảng; tôi có việc muốn hỏi thực chàng, chàng chớ có nói giấu.
Kim-Liên nói rồi cầm tay Quí-Nhi đưa vào trong gác cùng ngồi. Kim-Liên nói:
— Chàng đã không muốn theo giặc. sao không nghĩ kế trốn đi cho thoát.
Quí-Nhi nghe nói vẫn tưởng là Lam Năng cho nàng ấy đến thám-thính, thất kinh mà rằng:
— Tiểu-thư sao lại nói câu ấy, tiểu-sinh nhờ ơn đại-vương tha ra ở trong đám tù-lỗ, mà để lên trên vị tân-liêu, đại-vương thực là người tri-kỷ với tiểu-sinh, nếu đại-vương dụng tiểu-sinh ra. dẫu bảo xông-pha nước lửa thế nào cũng không dám từ, sao tiểu-thư lại bảo là tôi bất-nguyện.
Kim-Liên cười mà rằng:
— Chàng bảo rằng chàng muốn báo đáp Lam đại-vương dẫu chết cũng không từ, sao Lam Năng đem con gái gả cho chàng mà chàng không thuận?
Quí-Nhi nói:
— Tiểu-sinh vì mắc phải ám tật, sợ làm lầm lỡ tiểu-thư, nên mới phải trối từ như vậy.
Kim-Liên nói:
— Thôi cái điều ấy không kể chi, nhưng khi Lam Năng toan giết chàng, tôi đây cứu cho chàng, nên mới đem chàng giam lỏng ở chốn này, thủy-chung vẫn là yêu-tiếc chàng lắm. Sao chàng sầu-oán đến ghi xương khắc cốt như vậy, kẻ quốc-sĩ báo-đáp người tri-kỷ lại như thế ư?