Đạo-Hạnh dặn Sùng-hiền hầu rằng:
— Khi nào phu-nhân sắp ở cữ, thì phải bảo cho tôi biết trước.
Đến khi phu-nhân ở cữ, giở dạ đã lâu mà chưa sinh được, Sùng-hiền hầu sai người ruổi mau đến bảo Đạo Hạnh.
Đạo-Hạnh vội vàng tắm gội thay áo, dặn học trò rằng:
— Bụng ao ước của ta vẫn chưa thỏa, nay lại thác sinh vào cửa đế-vương, tạm làm thiên-tử 23 năm. Nếu khi nào thân kiếp sau ta thác đi, thì mới thực là chìm vào bể sâu, không bao giờ sinh diệt được nữa.
Học trò nghe câu ấy, ai nấy cùng rỏ nước mắt. Đạo-Hạnh nói an ủy học trò vài câu, rồi lột sác ra mà hóa. Người làng lấy làm lạ, để cái sác ấy vào trong khám phụng thờ.
Giờ ngọ Đạo Hạnh nhập tịch, đến giờ mùi thì phu-nhân sinh ra đứa con giai, đặt tên là Dương Hoán, bấy giờ là tháng sáu năm Bính-thân niên hiệu Hội-trường-đại-khánh thứ bảy (1116).
Dương Hoán lên hai tuồi, thông minh lắm, vua yêu mến nuôi ở trong cung cho làm con, rồi lập lên làm Hoàng-thái-tử. Khi vua mất, thái-tử lên ngôi, tức là vua Thần-tôn, đó là kiếp sau ông Từ-đạo-Hạnh.
Khi xưa Đạo-Hạnh mới vào chùa Thiên-phúc, thấy có một vết chân người ở trong hang đá, Đạo Hạnh lấy bàn chân in vào thì vừa bằng nhau, tục truyền hang ấy tức là chỗ Đạo-Hạnh lột xác.
Mỗi năm mồng bảy tháng ba, thiên hạ đến chùa ấy lễ bái đông như hội. Thây Đạo Hạnh đến mãi lúc nhà Minh sang cướp quân sĩ đốt mất, về sau dân đấy lại tô tượng để thờ như xưa.
50. — Nguyễn-minh-không
Người làng Đàm-xá phủ Tràng-an (Nam-định) tên là Nguyễn-chi-Thành. Lúc nhỏ đi học, xẩy gặp Từ Đạo-Hạnh, mới theo học Đạo-Hạnh hơn 40 năm,[1] Đạo-Hạnh khen là người có chí cho ấn quyết và đổi tên gọi là Minh-Không thiền-sư cho ở riêng một chùa Quốc-thanh.
- ▲ Tục truyền hai ông sang Tây-trúc học đạo. một hôm ông Đạo-Hạnh đội lốt hổ để lòe ông Minh-Không. Ông Minh-Không biết ý, nói rằng; « Cầu được ước thấy có khó gì. » Cho nên kiếp sau phải bệnh hóa hổ.