— 14 —
Ru-băng thôi, tôi cũng hả lắm rồi.
Một lần nữa, Tảo lại bật lên, ôm lấy Lộc:
— Hay lắm! hay lắm! có vậy mới là người Việt-nam.
Trong lúc bồng bột quá, anh đu lấy cổ bạn, nhẩy cẫng lên, vừa nhẩy vừa rít lên những tiếng kêu sung sướng. Mọi người vừa buồn cười vừa cảm động, rưng rưng nước mắt.
Bình hỏi, dõng dạc như một viên đại tướng:
— Vậy tất cả anh em quả quyết hi sinh chớ?
— Quả quyết!
Mọi người đều đập tay vào ngực hoặc giơ nắm tay lên, đáp vậy. Bình gật đầu:
— Vậy anh em ngồi cả xuống đây. Chúng mình cần bàn nhau...
⁂