non trưa, không biết quí-quan vào thành, cho nên không kịp đón-tiếp.
Henri-Rivière có ý không bằng lòng, nói vài câu chuyện, rồi hằm-hằm đứng giậy, ra về.
Hoàng-hữu-xứng tiễn ra khỏi cửa thành rồi mới trở lại.
Sau khi Henri-Rivière đi khỏi, Hoàng-Diệu biết rằng chỉ nội đêm nay hoặc sáng mai quân Phú-lãng-sa sẽ đánh vào thành, tức thì một mặt sai người tâm-phúc giả làm kẻ đi bán trứng gà, chuối tiêu hoặc là gà vịt, xuống Đồn-thủy dò-thám tình-hình địch-quân, một mặt cho mời các quan đến nhà hội-đồng tính việc cự-địch.
Độ nửa canh một, các quan lục-tục kéo đến đủ mặt.
Hoàng-Diệu khảng khái mà rằng:
Cứ xem ý-tứ quân-địch, thì chỉ nay mai tất-nhiên có trận chiến-tranh, thành này sẽ nguy đến nơi. Chúng ta ăn cơm nhà vua, mặc áo nhà vua, vâng mệnh triều đình coi giữ thành-trì, chẳng may gập lúc nước nhà có biến, cũng nên nghĩ cách thế nào cho khỏi phụ ơn nhà vua!
Các quan đều hăng-hái nói:
— Phận-sự kẻ làm tôi phải đem tính-mệnh mà giữ lấy đất cát của nhà vua. Chúng tôi vui lòng sống thác với thành-trì này, thành còn thì còn, thành mất thì cũng mất. thề xin hết lòng trung-nghĩa đền ơn cơm-áo nhà vua.
Hoàng-Diệu tươi-cười:
— Phải, làm đứng trượng-phu cốt phải giữ trọn cương-thường, cho khỏi thẹn với trời đất, còn như cái sự sống thác thì có quản chi.
Các quan cùng bàn về phương-sách cự-địch. Sau khi bàn đi bàn lại kỹ-càng, Hoàng-diệu hạ-lệnh cho tuần-phủ Trần-bình-Tri cùng hai viên lĩnh-binh đem 600 quân và 60 võ-sĩ gi