— Quan lớn thật quá lo. Tôi đã nhiều lần nói với các ngài rằng: Quân Phú-lãng-sa chỉ giỏi đánh thủy, không biết đánh bộ! Xem như những trận đánh nhau ở Nam-Kỳ và Trung-Kỳ thì biết, hễ mà lên bộ, ấy là họ phải thua mình. Các quan cứ vững dạ, tôi quyết họ không làm gì được thành Nam-định!
Dứt lời, Võ-Trọng-Bình lại quay vào bàn tổ-tôm, lên bài như thường!
Lê-văn-Điếm, Nguyễn-hữu-Bổn và Hồ-bá-Ôn ngơ-ngác trông nhau.
Ngoài mạn Bến-Ngự sịch thấy còi hét dữ-dội, rồi thì súng nổ đùng-đùng!
Quan tổng-đốc vẫn điềm-nhiên xoay-xoả những quân ăn giọc ăn ngang, như không nghe thấy chi hết!
Cửa dinh chợt thấy tên lính tất-tả chạy vào, vừa thở vừa bẩm:
« Quân Phú-lãng-sa hiện đương bắn trái-phá xuống bè gỗ gạo. »
Võ-Trọng-Bình gắt:
— Mặc kệ họ, họ muốn bắn gì thì bắn! không được làm lao lòng quân.
Tên lính ấy khúm-núm lui ra.
Một lát, viên chánh-lĩnh-binh hốt-hoảng đi vào, nói rằng: Quân Phú-lãng-sa đã bắn được tan hai hàng bè gỗ thứ nhất và thứ hai, có lẽ trong mấy khắc nữa thì những hàng kia cũng bị phá hết.
Võ-Trọng-Bình lúc ấy mới chịu quăng nắm quân bài đứng giậy, cùng các quan đi lên vọng lâu, coi thử tình-hình bên ngoài ra sao.
Trái-phá của thuyền quân Phú-lãng-sa vẫn đoành-đoành nổ trên mặt sóng!