Trang:Su Ky Tu Ma Thien 1944.pdf/218

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.

bên Hy cũng không hỏi đến nốt? Há rằng luật pháp có thể bắt ngặt bọn ba-họ vô-tội, mà lại khoan dong cho những kẻ tâm-phúc có dự vào việc ấy hay sao? Làm gì có lý ấy! Coi đó đủ biết việc cáo biến của đứa em tên người nhà, là Lã-Hậu ngầm sai nó, cũng như việc cáo Bành-Việt hồi trước. Nhân đó mà bịa đặt nên lời, không còn gì ngờ nữa! Thực ra thì Hoài-Âm nếu muốn làm phản, đáng là ở lúc làm vua Tề. Đến lúc làm vua Sở thì đã khó rồi. Huống chi khi giáng phong làm Hoài-Âm-Hầu, lại chưa từng nhận nước!... Khốn nỗi Hán Cao Tổ sợ ghét tài ông đã không phải một ngày: Ban đầu cướp ấn ở trại Triệu mà đổi cho cầm quân nơi khác; kế lại đánh-úp ở Định-Đào mà phong đổi sang đất Sở; cuối cùng trói lại ở Vân-Mộng mà giáng Vương xuống hầu! Sợ mãi, ghét hoài, tất phải giết đi thì mới sướng! Cho nên Hoài-Âm khi sắp chém, hối không nghe lời Khoái-Thông, để tỏ ra rằng khi ở Tề không phản ngay, sau đó không còn kịp nữa! Cao-Tổ nghe ông chết, vừa mừng lại vừa thương! Cũng biết là vô tội mà bị giết là đáng tủi vậy! Than ôi! Làm

216