Trang:Su Ky Tu Ma Thien 1944.pdf/25

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.

tội này chăng! Mình hỏng không dùng được nữa rồi!

Khi lui về, lại nghĩ kỹ rằng:

— Chao ôi! Sách vở viết ra, thường là kẻ ẩn-thân muốn cho đạt được ý-nghĩ của mình... Xưa kia Tây-Bá giam ở Dữu-lý, bèn diễn giải Chu-Dịch; thày Khổng gặp nạn ở Trần, Sái, làm ra Xuân Thu; Khuất-Nguyên đầy đọa, viết phú Ly-Tao; Tả-Khâu-Minh mù lòa, mới có Quốc-Ngữ; Tôn-Tẫn cụt chân, liền bàn Binh-Pháp; Bất-Vi dời sang Thục, sách Lã-Lãm truyền đời; Hàn Phi tù ở Tần, sách Thuyết-Nan một mình bực-tức!... Ba trăm bài trong kinh Thi, phần nhiều là do các Thánh-Hiền phát phẫn mà làm ra cả! Những người ấy đều có những chuyện uất-ức ở trong lòng, mà đạo mình không sao đạt được, cho nên thuật việc xưa mà nghĩ đến người sau...

Nghĩ thế rồi, bèn thuật từ nhà Đào-Đường trở xuống cho đến đời Lân-Chỉ,[1] bắt đầu từ vua Hoàng-Đế.


  1. Đời Hán Vũ-Đế.
23